06
Lục Cẩm Trình thấy tôi vẫn không gì, liền đưa tay sờ lên trán tôi.
“Sao sắc mặt em tệ ? Bị bệnh à, hay là có ai bắt nạt em?”
Lúc này đây, ánh mắt ta tôi quả thật mang theo vẻ quan tâm, không giống giả vờ.
Nhưng tay ta vừa chạm đến trán tôi đã bị tôi hất ra đầy chán ghét.
Người đàn ông sững lại tại chỗ, chân mày dần nhíu chặt.
Ngay sau đó, như thể nhận ra điều gì đó, ta cao giọng chất vấn:
“Chẳng lẽ chỉ vì muốn mang vài quả trứng sang cho nhà Nguyệt Đào mà em tức giận à?”
Vài quả trứng?
Hợp tác xã thu mua trứng là năm xu một quả.
Hơn một trăm quả trứng này bằng đúng tiền lương tám đồng một tháng của ta.
Tôi có thể đổi nửa bao bột mì trắng, còn có thể mua một chai nước tương, cân một cân muối hạt, thậm chí đủ để mua hai cân dầu đậu.
Vậy mà ta lại đó chỉ là vài quả trứng!
Lục Cẩm Trình hiếm khi không trách mắng tôi như mọi khi.
Ngược lại, ta khẽ thở dài, kiên nhẫn giải thích:
“Ba ngày nữa chúng ta sẽ về thành phố rồi, trứng gà là thứ dễ vỡ, không thể mang lên tàu hỏa.
“Với lại không biết bao giờ mới quay lại , Nguyệt Đào dù sao cũng có ơn với chúng ta, nên nghĩ là…”
Tôi không muốn nghe ta lải nhải thêm nữa.
Tức giận trừng mắt, chất vấn:
“Đám gà đó, là mua à?”
Lục Cẩm Trình theo phản xạ lắc đầu.
“Vậy, đã từng cho chúng ăn lấy một lần chưa?”
Anh ta có lẽ không hiểu tôi đang muốn gì, cau mày khó hiểu tôi.
Tôi hít sâu một hơi, vẫn không thể kìm nén cơn giận.
“Vậy nên, có tư cách gì mà phân phát số trứng gà đó? Dựa vào đâu mà đem đống trứng tôi cực khổ dành dụm đi để lấy lòng người khác?”
Lục Cẩm Trình sững sờ, kinh ngạc tôi.
Đúng lúc này, cánh cổng sân bị đẩy ra từ bên ngoài.
“Ba ơi, ba mau đến xem này, dì Đào vừa dẫn con đi bắt rất nhiều cá rô đồng, dì tối sẽ món ngon cho tụi mình ăn.”
Con trai tôi, Lục Hoài, tung tăng chạy vào sân bằng đôi chân ngắn.
Theo sau nó là một người phụ nữ trẻ mặc áo sơ mi cổ bèo hoa trắng.
Tay áo và ống quần của ta xắn cao, để lộ cánh tay và bắp chân trắng trẻo.
Ánh mắt của Lục Cẩm Trình lập tức bị hai người đó thu hút.
Anh ta dường như đã hoàn toàn quên mất đang chuyện gì với tôi.
Vừa thấy người phụ nữ đó, có lẽ chính ta cũng không nhận ra, khóe môi mình đã vô thức nở nụ dịu dàng đến nhường nào.
Anh ta đi về phía hai người bọn họ.
Một cách hết sức tự nhiên, đón lấy chiếc xô đầy bùn từ tay người phụ nữ.
Rồi ta khẽ trách :
“Em xem, lớn tướng rồi mà còn đi bắt cá rô đồng dưới sông, người thì bẩn như con khỉ nghịch bùn, em thế này thì ai mà dám lấy.”
Tống Nguyệt Đào hơi đỏ mặt, nghịch ngợm lè lưỡi:
“Chỉ tiếc là không gặp người tốt như Lục, chứ không thì em nguyện ế cả đời.”
Thân người Lục Cẩm Trình hơi khựng lại, yết hầu khẽ chuyển .
Anh ta cẩn thận liếc về phía tôi đang đứng, giọng khàn khàn:
“Không bậy, cẩn thận chị dâu em giận đấy.”
Tống Nguyệt Đào theo ánh mắt ta hướng về phía tôi.
Khóe môi ta nhếch lên, nở một nụ như chế nhạo, như trêu .
“Chị dâu dịu dàng , em còn chưa từng thấy chị ấy nổi giận đâu! Mà kể cả chị ấy có giận, em cũng không sợ, chẳng phải còn có Lục và Tiểu Hoài chống lưng cho em sao?”
Giọng điệu cố nũng của ta khiến toàn thân tôi khó chịu.
08
Từng có một thời, Tống Nguyệt Đào là khiến tôi ngưỡng mộ và kính trọng nhất trong làng.
Cô ta là nữ sinh duy nhất trong làng từng học đến cấp ba.
Khi chúng tôi đang việc ngoài đồng, thường ôm một cuốn sách ngồi bên bờ ruộng.
Lúc thì đọc vài câu văn cổ mà chúng tôi nghe không hiểu, lúc thì thốt ra mấy câu tiếng Anh.
Những cuốn sách dịch từ ngoại quốc mà ta đọc, tôi cũng không hiểu nổi.
Gió nhẹ thổi qua cánh đồng.
Tóc ngắn ngang tai của ta bị gió thổi tung, khiến trông có vẻ tươi tắn và linh hoạt.
Tôi ngưỡng mộ ta như thế.
Và tôi cũng kính trọng tài năng của ta.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một xinh đẹp như , với danh phận như sẽ tiến vào cuộc sống của tôi.
Một năm trước, ta và Lục Cẩm Trình đã gặp nhau trong một đêm canh gác trên núi rừng.
Kể từ đó, giữa hai người có vô số chủ đề để trò chuyện.
Và mối quan hệ ấy càng trở nên nồng nàn hơn, sau khi Tống Nguyệt Đào cờ cứu Lục Hoài khi thằng bé bị rơi xuống nước nửa năm trước.
Ban đầu tôi không nhận ra điều bất thường gì.
Khi họ trò chuyện, tôi còn thường không kìm mà xen vào vài câu.
Nhưng Lục Cẩm Trình luôn không chịu nổi cắt lời tôi: “Em mới chỉ vừa tốt nghiệp tiểu học, có hiểu gì đâu?”
Bạn thấy sao?