Trong Làng Có Cô [...] – Chương 10

10 (Hết)

Người quản lý công trình thấy ta đứng thẫn thờ không đậy, liền giơ bản vẽ lên đập vào đầu ta.

“Ngẩn người cái gì, chậm tiến độ thì ông chịu trách nhiệm à? Mau việc đi!”

Tôi lên tiếng:

“Ông chủ Vương, tôi và Lục đây là đồng hương, mấy câu không sao đâu.”

Quản lý công trình ngẩn ra một chút, rồi lập tức lành:

“Hóa ra Lục là của chị Phương, hai người chuyện nhé, tôi không phiền nữa.”

Lục Cẩm Trình đi theo sau tôi ra khỏi tiệm.

Chúng tôi đứng cách cửa tiệm không xa, cùng lên tấm biển “Xưởng thiết kế thời trang Phương Hoa”, một lúc không gì.

“Nguyệt Đào vào tù rồi.”

Một lúc sau, Lục Cẩm Trình mở lời trước.

Anh ta không nhắc đến con trai Lục Hoài, lại về Tống Nguyệt Đào đầu tiên, điều này khiến tôi hơi bất ngờ.

24

Tôi ngẩng đầu người đàn ông trước mặt.

Anh ta vẫn về phía tấm biển hiệu kia, ánh mắt lại lạc lõng, như đang về nơi xa hơn.

“Những năm qua, em sống tốt chứ?”

“Không tệ.”

Lại là một khoảng lặng.

Sau đó ta lại quay về đề tài Tống Nguyệt Đào.

“Từ khi rời Sở Lao , tôi bị điều sang Cục đường sắt công nhân vệ sinh.

“Công việc của Nguyệt Đào ở nhà máy dệt cũng bị người ta cướp mất.

“Tiếc là chưa bao lâu, thì gặp lúc đơn vị cắt giảm biên chế, tôi cũng mất việc.

“Sau đó, tôi và Nguyệt Đào tìm một xưởng may tư nhân, công nhân chui trong đó.

“Để kịp tiến độ, tôi phải cùng lúc vận hành hai máy. Một chiếc bị kẹt chỉ, tôi đưa tay kéo, kết quả… bị cắt mất hai ngón tay.”

Nói đến đây, ta đưa tay trái vuốt lên bàn tay phải bị cụt, vẻ mặt đau đớn, nhắm mắt lại.

“Ông chủ là tôi vi phạm quy định thao tác, tiền thuốc chỉ đưa một trăm đồng.

“Nguyệt Đào cầm hồ sơ bệnh viện đi chuyện, bị bảo vệ đẩy ngã từ cầu thang, gãy xương cụt.

“Sau đó, ông chủ xưởng may cũng không chúng tôi nữa. Nguyệt Đào sau khi khỏi bệnh, người giới thiệu đi bảo mẫu cho một thương gia giàu có.

“Nói là bảo mẫu nghe không hay, thật ra người ta trả lương rất cao.

“Không ngờ Nguyệt Đào lại nổi lòng tham, thừa lúc nhà không có ai, ăn trộm đồng hồ vàng, trang sức và ba vạn đồng tiền mặt.

“Trên đường định trốn về quê thì bị công an bắt , bị kết án mười lăm năm.

“Vì chuyện của ấy, những năm qua tôi sống cũng chẳng dễ dàng gì, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.”

Ánh mắt ta thu lại từ phương xa, dừng lại trên người tôi, hỏi:

“Em tái hôn rồi phải không?”

Tôi không trả lời, mà hỏi lại:

“Lục Hoài đâu?”

“Tiểu Hoài nó…” Giọng Lục Cẩm Trình bỗng nghẹn lại, gần như không thể tiếp.

“Năm Nguyệt Đào bị kết án, học trong trường nhạo nó có mẹ đi tù, nó đánh nhau với mấy đứa, bị một dùng bút đ.â.m mù một mắt.

“Kết quả là Tiểu Hoài không chịu nổi việc bị mù một bên mắt, cũng không chịu nổi lời chê của học…”

Lục Cẩm Trình ôm mặt bật khóc:

“Nó nhân lúc tôi không để ý, dùng d.a.o rọc giấy rạch cổ tay. Nhà đứa trẻ đó có quyền có thế, tôi…”

Tôi mở miệng, không ra một lời nào.

Cái c.h.ế.t non trẻ của một sinh mệnh vẫn khiến tôi nghẹn ngào không thôi.

25

“Mẹ ơi!”

Tiếng trẻ con trong trẻo tan bầu không khí im lặng nặng nề.

Không xa chỗ đó, chồng tôi đang dắt theo con bốn tuổi bước về phía tôi.

Cô bé mặc chiếc váy hồng tôi tự tay may, vạt váy tung bay theo từng bước nhảy nhót của con bé.

Lục Cẩm Trình đột ngột ngẩng đầu lên, ngẩn người cha con họ bước tới.

Chồng tôi lễ phép gật đầu với ta, sau đó dịu dàng với tôi:

“Dì bảo mình qua sớm một chút, bà ấy cứ nhắc mãi là muốn gặp Minh Châu.”

Dì của chồng tôi chính là sư phụ của tôi, Minh Châu là con chúng tôi.

Tôi chào tạm biệt Lục Cẩm Trình.

Anh ta lúng túng lục lọi túi áo, chắc là định móc tiền mừng cho con bé.

Thời buổi này, lần đầu tiên vãn bối gặp trưởng bối, trưởng bối thường cho ít tiền để mua kẹo bánh.

Tôi mỉm :

“Không cần đâu, bọn tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Rời khỏi đó, Minh Châu nghiêng đầu trong vòng tay chồng tôi, hỏi tôi:

“Mẹ ơi, sao ông cụ vừa rồi lại khóc thế?”

Tôi xoa mái tóc mềm mại của con bé:

“Chắc là ông ấy nhớ lại chuyện gì đó buồn thôi.”

Tôi cùng chồng bước về phía chiếc xe. 

Đúng lúc đó, từ cửa hàng băng đĩa ven đường vang lên một giai điệu quen thuộc. 

“Trong làng có tên Tiểu Phương… Cảm ơn em đã cho sự dịu dàng, cùng đi qua thời thanh xuân ấy…”

Tôi chợt bâng khuâng. 

Kiếp trước, tôi cũng như Tiểu Phương ấy, hiến dâng tất cả đến khi tóc bạc da mồi, vẫn chẳng đợi người ấy quay đầu. 

Kiếp này, tôi mới hiểu ra, phải bản thân trước, thì người khác mới mình. 

Dám lựa chọn, cuộc đời mới bớt nuối tiếc. 

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...