“Anh không tin sao?”
“Sao tôi phải tin?” Cố Vũ hỏi lại: “Tôi và em ngủ riêng mấy năm nay, tôi chưa bao giờ chạm vào em, sao em có thể mang thai con của tôi?”
Tốt lắm, Cố Vũ thật sự không nhớ gì về ngày hôm đó cả. Tôi thừa nhận ngày đó tôi đã lừa dối ta, ta không thể vận dụng trí óc của mình một chút sao? Chẳng lẽ ta không có trí nhớ cơ bắp sau khi tỉnh lại sao?
“Tin hay không thì tùy .” Tôi cũng không buồn tranh cãi với ta nữa: “Tiền nuôi con và tiền sữa bột phiền bỏ ra một chút. Anh là cha của đứa nhỏ, tôi không phải kẻ coi tiền như rác.”
Được, không nhận đúng không.
Tôi cầm lấy ba lô, đứng dậy vỗ bàn : “Được, không nhận thì không nhận. Cùng lắm thì tôi không cần đứa bé này nữa.”
Tống Di tôi từ trước đến nay , lúc này chạy tới bệnh viện.
Trước khi vào cửa, Lý Nghị đã nhiều lần hỏi tôi. “Em thực sự không muốn đứa bé này sao?”
Tôi lắc đầu, “Dù sao tôi và Cố Vũ cũng sắp ly hôn, tôi không muốn nó vừa sinh ra đã không có cha.”
“Tống Di.” Lý Nghị đột nhiên nắm lấy tay tôi, “Nếu em không phiền…”
Tôi hiểu ý ta và rút tay lại ngay lập tức.
Lý Nghị là một người tốt, tôi không thể ỷ vào sự thích của ta đối với mình mà ra chuyện quá đáng như .
“Lý Nghị, còn trẻ, xứng đáng gặp người tốt hơn.”
Tôi vỗ vai , mở cửa và ngồi trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ dường như không ngờ rằng tôi lại đưa ra quyết định như : “Đứa bé rất khỏe mạnh, có chắc là không muốn không?”
“Đúng…”
“Đúng, chúng tôi muốn đứa trẻ này.”
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Cố Vũ xuất hiện trước mắt tôi, thở hổn hển.
Cố Vũ?
Tại sao ta lại ở đây?
“Anh là?” bác sĩ hỏi.
“Tôi là cha của đứa trẻ.”
Bác sĩ hình như đã quen với việc này, vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi đi ra ngoài.
“Vậy thì hai người bàn bạc đi rồi đến tìm tôi.”
12
Trong vườn hoa bệnh viện, Cố Vũ nắm tay tôi không chịu buông: “Giữ lại đứa bé này lại không?”
“Giữ lại gì?” tôi thản nhiên : “Để lại cho nghĩ tôi coi tiền như rác hay cắm sừng ?”
“…”
“Tống Di, thực sự biết mình sai rồi.” Cố Vũ ôm tôi vào lòng: “Lý Nghị đã kể hết cho nghe, lời em trước đó không tin, là lỗi của .”
Đúng như dự đoán, tôi thực sự thích Cố Vũ rất nhiều. Nếu không, sao tôi có thể rơi nước mắt khi ôm tôi?
“Cố Vũ, yên tâm, tôi sẽ không dùng đứa nhỏ để trói . Không phải tôi là người thay thế Chúc Vi Vi sao? Bây giờ ta đã trở lại, hai người có thể ở bên nhau.”
“Là lừa em.”
Cố Vũ chân thành tha thiết tôi như thế, tôi cũng bối rối.
Lừa tôi?
Ý là sao?
Sau khi Cố Vũ giải thích mọi chuyện, tôi nhận ra mình dành cho chưa bao giờ là đơn phương. Ngay từ khi còn học đại học, cũng tôi từ cái đầu tiên. Chỉ là lúc đó tôi và Lý Nghị tương đối thân thiết, cộng thêm sự đồn thổi của các cùng lớp, luôn cho rằng tôi là của Lý Nghị.
“Khó trách biết tên ấy, thì ra là vẫn luôn lén lút quan sát tôi.”
Tôi đếm từng chi tiết lỗi lầm của Cố Vũ trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui mừng.
Sau khi tốt nghiệp, cờ biết hoàn cảnh gia đình tôi, biết tính tôi sẽ không tùy tiện nhận sự giúp đỡ nên đã nghĩ ra cách này.
“Nói thật đi, có phải nguyên nhân chính là muốn cưới em không?”
Trước câu hỏi của tôi, thành thật gật đầu: “Chỉ là thái độ của em đối với vẫn luôn tương đối bình tĩnh, còn tưởng rằng em vĩnh viễn không thể buông bỏ Lý Nghị.”
“Giữa Lý Nghị và em chưa bao giờ có chuyện gì cả.” Tôi bất đắc dĩ: “Sở dĩ em như còn không phải là vì em là người thay thế của Chúc Vi Vi sao.”
“Anh thuận miệng bịa ra lý do đó.”
Cố Vũ kể với tôi rằng đã gặp Chúc Vi Vi khi còn là sinh viên trao đổi. Khi thấy Chúc Vi Vi, cảm thấy ánh mắt của chúng tôi rất giống nhau nên trong quá trình học có chiếu cố nữ sinh này nhiều hơn một chút, không ngờ lại bị hiểu lầm.
“Anh đã sớm với em từ lâu rồi, phía Chúc Vi Vi sẽ xử lý tốt.”
Anh cúi đầu hôn lên trán tôi: “Vậy em có bằng lòng giữ đứa bé này và về với không?”
Tôi tựa vào vòng tay và nhắm mắt lại hạnh phúc: “Phải xem biểu hiện của !”
Tôi chưa kịp xong thì Cố Vũ đã bế tôi lên.
“Anh đang gì ?” Mặt tôi nóng bừng, tôi cúi đầu quét một vòng xung quanh.
Quả nhiên, người qua đường đang tôi và Cố Vũ.
Tôi thấy mất mặt nên thì thầm: “Bên cạnh quá nhiều người.”
“Em là vợ , ôm em không phải là chuyện bình thường sao?”
Vừa vừa hôn lên má tôi lần nữa.
“Tống Di, chúng ta tổ chức đám cưới không? Hãy bù đắp tất cả những nghi thức mà chúng ta đã bỏ lỡ hồi đó, cam đoan với em, sau này sẽ dùng sức đối tốt với một mình em. Lúc này đây, muốn cho tất cả mọi người biết em là người phụ nữ của .”
Tôi không gì, chỉ vùi mình vào n.g.ự.c , gật đầu thật mạnh: “Em đồng ý.”
(–END–)
———–
Ngày tang lễ của mẫu thân, ta triệu vào cung. Trở thành Mai phi Hoàng thượng sủng ái nhất hiện tại, ban thưởng ở trong cung Quan Sư.
Người đời đều Hoàng thượng đối với ta sâu như biển, chỉ có ta biết, mỗi khi , hắn đều gọi ta bằng tên của mẫu thân.
01
Lúc mẫu thân đưa về nhà, tinh thần đầy hoảng loạn. Trên da thịt bà đầy vết đỏ, ngay cả y phục cũng không phải là bộ hôm qua. Ta còn chưa xuất giá nên không biết chuyện gì đã xảy ra với mẫu thân, chỉ thấy phụ thân ôm mẫu thân vào lòng an ủi: “Không sao đâu, không sao rồi.”
Ta và muội muội ngây thơ mẫu thân. Chúng ta chỉ biết hôm qua là ngày tân hoàng đăng cơ, mẫu thân Trưởng công chúa triệu vời tiến cung. Trước khi tiến cung, mẫu thân rất vui vẻ, liên tục nắm tay ta và muội muội rằng cuối cùng Trưởng công chúa cũng đồng ý gặp bà rồi.
Tại sao hôm nay trở về mẫu thân lại tiều tụy, đáng thương như ?
———
Đọc full TÌNH YÊU OAN NGHIỆT tại Monkeyd
Bạn thấy sao?