Cố Vũ vẫn thờ ơ : “Hãy tốt chuyện một người vợ nên .”
Bữa tối kế tiếp, chúng tôi đều không muốn ăn. Sau khi ăn vội vài miếng, mỗi người chúng tôi đều trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau đi xuống lầu, tôi thấy Chúc Vi Vi vui vẻ xem TV một mình. Có lẽ ta hiểu thứ tôi đang tìm kiếm nên : “Cô đang tìm Cố Vũ à? Anh ấy đến công ty trước một mình rồi.”
Tôi hiểu rồi. Cảm của tôi trở nên phức tạp hơn. Đây là lần đầu tiên trong những năm này Cố Vũ để tôi một mình đi . Chẳng lẽ ta sợ Chúc Vi Vi để ý sao? Nhưng nếu đúng như thì tại sao lại không đồng ý chấm dứt hợp đồng chứ?
“Tống Di, cuối cùng tôi cũng hiểu mối quan hệ giữa và Cố Vũ là gì rồi.”
Chúc Vi Vi bắt chéo chân, đắc ý : “Anh ấy chẳng thích chút nào cả, tôi đoán chỉ là người ấy cưới để giải quyết chuyện gia đình mà thôi. Nếu không thì sao hai người lại ngủ riêng?”
Tôi không có gì để phản bác điều này cả, lời Chúc Vi Vi không sai.
“Cô xong chưa? Xong rồi thì tôi đi đây.”
Chúc Vi Vi thấy tôi mất thế, lập tức hăng hái kéo tôi ta sẽ không để yên: “Do tôi trở về quá muộn, nếu không vợ của Cố Vũ phải là tôi mới đúng. Tôi thấy cũng là người thông minh, mau tránh qua một bên đi.”
Tôi không có lòng dạ nào nghe ta , thời gian trôi qua từng phút, sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn.
Cô ta là con nhà giàu không biết kiếm tiền khó khăn như thế nào tôi thì khác.
“Buông ra!” Tôi nghiêm túc : “Tôi sắp muộn giờ rồi.”
“Này, đang giận à?” Chúc Vi Vi càng vui vẻ hơn: “Tôi muốn xem nếu tôi không buông ra thì có thể gì tôi.”
Được, muốn xem tôi sẽ như thế nào đúng không. Cô ta chưa kịp hết câu thì tôi đã giật tay ra và tát ta một phát trái tay.
“Cô đánh tôi?!” Chúc Vi Vi điên cuồng hét lên, muốn chống trả tôi nhanh chóng trấn áp ta.
“Cô chưa bao giờ đi à?”
Thấy ta không ngừng hét loạn lên, muốn tìm Cố Vũ chỗ dựa cho mình, tôi lặp đi lặp lại chỉ có một câu: “Cô chưa bao giờ đi à?”
Cô ta thấy tôi như thì tức giận trả lời: “Thì sao? Nhà tôi có tiền, không cần tôi đi .”
Chắc chắn rồi.
Tôi khẩy rồi buông tay ra, đẩy ta sang một bên: “Vậy thì sẽ không hiểu tâm của người công chúng tôi đâu. Đi muộn, sẽ bị trừ tiền.”
Khi bước đến lối vào, tôi đưa ra lời cảnh báo cuối cùng với ta: “Cô muốn lăn qua lăn lại thế nào thì tùy , đừng cản trở tôi kiếm tiền.”
Chỉ một năm rưỡi nữa, có thể ngắn hơn, tôi sẽ ra đi. Cố Vũ muốn cái gì tôi cũng sẽ nghe. Vì ta đã cầu tôi những việc mà một người vợ nên , cho nên nếu tôi dạy cho vị khách nhỏ không vâng lời một bài học sẽ không phải là vấn đề gì lớn.
TRÔNG EM RẤT GIỐNG CÔ ẤY [Phần 2-Full]
Tác giả: 是三三呀
Nguồn: zhihu
—–
7
Trong lúc việc, tôi và Cố Vũ vẫn không chuyện, thậm chí ta còn tan sớm.
“Em tự về đi.” Cố Vũ đồng hồ: “Nếu không có chuyện gì thì em có thể tan .”
“Được.” Tôi không yên lòng đáp lời, cúi đầu mò mẫm bút máy trong tay.
Tôi thấy Cố Vũ không lập tức đi, chỉ đứng bên cạnh tôi. Thấy tôi không có ý phản ứng với mình, lúc này ta mới rời khỏi văn phòng.
*Đùng*
Có phải tiếng đóng cửa lớn quá rồi không?
Tôi lau mồ hôi trên trán, nửa thân trên vô lực nằm sấp mặt lên bàn. Bắt đầu từ sáng nay, bụng của tôi đã hơi đau. Không , phải đến bệnh viện để kiểm tra một chút.
Vừa đi đến khu ngoại trú của bệnh viện, tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc mặc áo blouse trắng.
“Lý Nghị?!”
Lý Nghị là một người tôi gặp ở trường đại học, không ngờ sau khi tốt nghiệp ấy lại việc tại bệnh viện thành phố này.
“Tống Di.” Lý Nghị cũng nhận ra tôi.
Trong lúc vui mừng, tôi cũng có chút xấu hổ.
Lý Nghị từng tỏ với tôi khi còn học đại học. Nhưng lúc đó tôi đã toàn tâm toàn ý hướng về Cố Vũ nên đã từ chối mà không suy nghĩ nhiều. Vốn dĩ là thân vì chuyện này mà trở nên xa cách. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ lần đó.
“Chúng ta ra ngoài ngồi một lát nhé?” Lý Nghị chủ mời: “Gần đây có quán cà phê rất ngon.”
“Anh không việc à?”
“Không sao đâu.” Lý Nghị cởi áo blouse ra: “Cũng đến giờ tan sở rồi.”
Thấy ấy , tôi cũng không từ chối nữa.
Lý Nghị với tôi rằng sau khi tốt nghiệp, ấy đến việc tại bệnh viện này nhờ mối quan hệ của gia đình. Bây giờ ấy đã trở thành một bác sĩ nổi tiếng ở đây.
“Em không biết đâu, có một số bệnh nhân và người nhà của họ rất nhiệt và luôn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi”.
Mấy năm rồi Lý Nghị thật sự không có gì thay đổi, ấy vẫn vui vẻ như . Thật tốt.
“Còn em thì sao?” Anh ấy hơi do dự khi hỏi tôi.
“Tôi?”
Tôi không biết phải gì. Vì tôi và Cố Vũ kết hôn hợp đồng nên chỉ vội vàng lấy giấy chứng nhận, còn không tổ chức cả đám cưới chứ đừng đến việc thông báo cho người thân, bè. Tôi có nên là tôi đã kết hôn không? Đây coi là hôn nhân hợp pháp nhỉ.
“Tôi đã kết hôn mấy năm rồi.” Tôi vẫn lựa chọn ra sự thật.
Lý Nghị cúi đầu liếc tôi: “Em không vui à? Em biết đấy, cảm của em không bao giờ giấu mắt tôi.”
Bạn thấy sao?