Trông Em Rất Giống [...] – Chương 3

3

Sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Cố Vũ có vẻ trở nên tế nhị hơn một chút. Dường như gần hơn cũng có vẻ xa hơn. Nhưng ngay khi tôi còn chưa biết rõ ràng giữa tôi và Cố Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Chúc Vi Vi đã trở lại.

Lần đầu tiên thấy Chúc Vi Vi trong phòng khách, tôi đã biết mình là người thay thế ta. Đôi mắt của Chúc Vi Vi rất giống tôi. Nhưng điểm khác biệt là ta nhiệt và tích cực với Cố Vũ hơn tôi rất nhiều.

“Anh Cố Vũ!”

Tôi và Cố Vũ cùng nhau trở về nhà, vừa mở cửa đã thấy có người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Chúc Vi Vi hoàn toàn không để ý tới tôi, trìu mến gọi Cố Vũ, chạy tới ôm lấy ta.

Lúc đó tôi như một hề, xấu hổ đứng sang một bên và không biết phải sao. Tôi nên trở về phòng trong im lặng hay tôi nên chào ta với tư cách là nữ chủ nhân của ngôi nhà, hay với tư cách là một người vợ, khuyên ta không nên tiếp thân thể quá gần với chồng tôi?

Ngay sau đó, Chúc Vi Vi đã đưa ra chỉ thị cho tôi: “Giúp tôi xách vali lên.”

Khi Chúc Vi Vi đang chuyện với tôi, ánh mắt ta không ngừng đổ dồn vào Cố Vũ.

“Dọn dẹp phòng cho tôi.”

“Được.” Tôi vô thức trả lời.

Lúc tôi đang định lấy vali của Chúc Vi Vi thì Cố Vũ đã giữ tôi lại.

“Sao lại tới đây?”

Phản ứng của Cố Vũ lạnh lùng hơn tôi tưởng rất nhiều, như thể ta không hề chào đón sự xuất hiện của Chúc Vi Vi.

“Anh Cố Vũ!” Chúc Vi Vi hét to hơn, giọng điệu đầy vẻ khiêu khích và mơ hồ: “Chúng ta đã lâu không gặp, chẳng lẽ không nhớ em sao? Trước kia lúc ở nước ngoài cũng không đối xử với em như .”

Chúc Vi Vi và liếc tôi đầy bực bội, có vẻ như ta đang rằng tôi là người thứ ba can thiệp vào mối quan hệ của họ.

5

“Sao lại trở về?”

Thấy Cố Vũ cuối cùng cũng quan tâm tới mình, Chúc Vi Vi lại khôi phục khuôn mặt tươi như trước: “Còn không phải để gặp sao, em nhớ !”

Chúc Vi Vi hết sức tự nhiên ngồi xuống, khóe mắt liếc tôi một cái: “Anh Cố Vũ, ta là ai?”

“Chị dâu của .”

“Cái gì?!”

Từ lúc nghe ba chữ này, Chúc Vi Vi liền khóc không ngừng.

Có lẽ là không muốn cho tôi thấy chuyện hoang đường này, hoặc có lẽ là không muốn cho tôi nghe ta an ủi người trong mộng của mình, Cố Vũ ngẫu nhiên tìm lý do để tôi trở về phòng ngủ.

Tôi thấy nụ đắc ý của Chúc Vi Vi, vẫn theo lời Cố Vũ .

Sau khi đóng cửa lại, tuy không nghe rõ tiếng nức nở của Chúc Vi Vi vẫn lọt vào tai tôi. Bọn họ giống như đang cãi nhau, lại giống như đang oán giận. Cố Vũ gì đó tôi không nghe rõ. Chỉ là biết Chúc Vi Vi hỏi Cố Vũ vì sao thừa dịp ta chưa về đã kết hôn. Hỏi Cố Vũ có phải trong lòng ta không có ta không. Hỏi ta có phải cũng cảm thấy rằng tôi giống ta không.

Tôi vùi mình trong chăn, không muốn nghe thêm bất cứ đề tài nào liên quan đến Chúc Vi Vi. Chủ nhân thực sự đã trở lại, đã đến lúc người thay thế như tôi nên rời đi hay không?

Tôi không biết Cố Vũ sao ổn định cảm của Chúc Vi Vi. Sau hơn một giờ ồn ào, phòng khách cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Tuy nhiên, Chúc Vi Vi vẫn tức giận nên ta không xuất hiện trong bữa tối.

“Hãy để ấy tạm thời sống ở đây.” Cố Vũ với tôi: “Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho ấy trong vài ngày tới.”

Sắp xếp cho ta hay cho tôi?

Tôi cúi đầu im lặng. Cho dù như thế nào thì người nên rời đi vẫn nên là tôi.

“Cô ấy sống ở đây cũng không sao, không cần phải lo lắng cho tôi.”

Tôi vốn là người mang ơn khi ở lại nơi này, nếu không phải vì tôi có đôi mắt Cố Vi Vi, năm đó Cố Vũ cũng sẽ không chọn tôi. Bởi , tôi nên biết ơn Chúc Vi Vi.

“Nếu muốn kết thúc hợp đồng trước thời hạn thì cũng .”

Mấy năm ở bên cạnh Cố Vũ, tiền tôi kiếm cộng thêm trợ cấp hàng ngày của ta cho tôi, đã đủ chi tiêu cả đời này của tôi và mẹ, sẽ không có vấn đề gì nếu tôi rút lui vào lúc này. Nhưng mà… Trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu.

“Em có ý gì?” Cố Vũ đặt đôi đũa trong tay xuống, thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên cho cả người tôi run lên.

Tôi chưa bao giờ thấy ta trông nghiêm túc đến , vừa sắc bén vừa châm chọc.

“Kiếm đủ tiền rồi muốn chạy trốn sao?”

“Đó không phải là ý của tôi.”

Tôi thực sự không nghĩ như . Nếu có thể, tôi muốn ở bên cạnh Cô Vũ, người ta thích từ đầu đến cuối đều không phải là tôi.

6

Tôi chỉ theo ý Cố Vũ, tại sao ta lại mất bình tĩnh? Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy tủi thân, mắt tôi bắt đầu đỏ hoe.

“Em không phép đi đâu trước khi hết thời hạn hợp đồng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...