Tôi và Cố Vũ ký hợp đồng thời hạn 5 năm, trong 5 năm này chúng tôi sẽ sống chung dưới một mái nhà như một cặp vợ chồng bình thường. Vào cuối tuần, tôi sẽ cùng Cố Vũ đến thăm bố mẹ ta và diễn vai vợ Cố Vũ. Trong thời gian còn lại, chúng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau chứ đừng đến việc tiếp thân thể.
“Cho dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi cũng sẽ không cho phép vợ mình bất cứ điều gì có lỗi với tôi”.
Tôi hiểu ý ta là gì.
Thân là tổng giám đốc Tập đoàn Cố thị, ta không thể để scandal đời tư náo loạn Weibo.
“Tôi cần một công việc.”
Tôi nhận thức sâu sắc rằng dù Cố Vũ có bồi thường cho mình bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể sống chỉ dựa vào ta suốt đời. Trước khi mất đi cái cây to lớn này, tôi phải tìm cho mình một chỗ đứng.
Có lẽ là ảo giác của tôi, ánh mắt Cố Vũ về phía tôi với vẻ cảm kích hơn một chút.
“Ngày mai thức dậy hãy đến việc tại công ty của tôi. Làm thư ký cho tôi.”
Cứ như , tôi và Cố Vũ vốn nên là hai đường thẳng song song đột nhiên giao nhau.
Và sự dây dưa này kéo dài trong vài năm.
3
Trong mấy năm qua, tôi đã những việc mà một người vợ nên . Tất nhiên, ngoại trừ việc ngủ chung. Cố Vũ đối với tôi cũng không tệ, phương diện ăn mặc ngủ nghỉ chưa bao giờ bạc đãi tôi.
Cưới nhau chưa đầy nửa năm, ta đã chuyển nhượng một căn nhà và xe sang tên tôi. Còn mẹ tôi thì ta đưa ra nước ngoài chữa trị. Dưới góc của người ngoài, có thể tôi đã sống đến đỉnh cao của cuộc đời. Tôi cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Chỉ là trái tim vốn đã thích Cố Vũ của tôi lại ngày càng dành cảm lớn hơn cho tatrong từng sớm từng chiều ở chung. Sau khi trở thành vợ Cố Vũ, tôi mới nhận ra tuy ta trông có vẻ lạnh lùng cũng rất cẩn thận. Cố Vũ sẽ dành mọi ngày lễ cho tôi. Dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa hoa và quà cũng không bao giờ bị lãng quên. Anh ta nhớ sở thích và thói quen của tôi, đôi khi còn nhớ rõ hơn cả tôi.
Cho nên có đôi lúc, trong thoáng chốc tôi đã nghĩ rằng Cố Vũ thích mình. Nhưng lần nào cũng , lời ta vẫn văng vẳng bên tai tôi: “Trông em rất giống ấy.”
Tôi rất giống ấy. Chỉ vì tôi là người thay thế nên Cố Vũ mới đối xử tốt với tôi như .
Tôi gạt bỏ những kỳ vọng mà lẽ ra mình không nên có và tiếp tục diễn vai của mình. Chỉ là phần lớn thời gian trong cuộc sống, tôi trộn lẫn sự chân thành của mình vào đó. Tôi biết, tôi xong rồi.
Tôi nghĩ rằng cuộc sống như sẽ kéo dài đến hết năm năm. Cho đến một lần Cố Vũ đi dự tiệc về, toàn thân nồng nặc mùi rượu, ta mơ mơ màng màng ngã lên giường của tôi.
Cố Vũ hiếm khi uống rượu. Tôi biết ta uống rượu không giỏi nên lần này có lẽ là do công việc kinh doanh gặp khó khăn.
“Tống Di.” Cố Vũ ôm eo tôi từ phía sau.
Toàn thân tôi run lên, sau đó trong lòng có chút vui mừng.
“Có chuyện gì ?” Tôi nắm lấy tay ta.
Cố Vũ tựa đầu vào lưng tôi, lẩm bẩm rồi lắc đầu như một đứa trẻ: “Tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Tập đoàn Cố thị lớn như và Cố Vũ luôn cố gắng tự mình mọi việc. Tôi thấy tất cả sự chăm chỉ của ta. Tôi nắm tay Cố Vũ và im lặng an ủi ta. Màn đêm yên tĩnh đến mức mọi âm thanh rất nhỏ xung quanh lúc này đều khuyếch đại. Tôi có thể nghe rõ tiếng thở của Cố Vũ bên tai mình. Tay Cố Vũ chạm vào vai tôi, trong nháy mắt ta lật người, đè lên người tôi.
“Cố Vũ…” Mặt tôi nóng bừng, tim đập loạn xạ.
Trong ánh mắt mê ly, nụ hôn của Cố Vũ rơi vào trên môi tôi. Lý trí của tôi đã mấy lần cố gắng đẩy Cố Vũ ra cuối cùng tôi lại bị sự dịu dàng và quyến rũ của đánh bại.
[Bạn đang đọc Trông em rất giống ấy edit và dăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]
4
Trước khi Cố Vũ tỉnh lại, tôi nhanh chóng mặc quần áo rồi đi vào phòng ngủ của ta. Tôi sợ phải đối mặt với Cố Vũ khi tỉnh táo. Tôi không biết phải giải thích thế nào về hành vi tối qua. Nói gì đây? Chẳng lẽ tôi với ta rằng tôi thích ta sao? Quên chuyện đó đi. Trong mắt ta, tôi chỉ là người thay thế cho người phụ nữ khác.
Sáng sớm hôm sau sau khi xuống lầu, tôi đã thấy Cố Vũ ngồi trong phòng khách.
“Tối hôm qua?” Hiễm khi vẻ mặt Cố Vũ có biểu mất tự nhiên.
“Tối qua uống nhiều quá, về nhầm phòng.” Tôi giải thích: “Anh nôn đầy quần áo nên tôi đã thay cho .”
Cố Vũ im lặng một lát: “Tôi tưởng…”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không lợi dụng khi uống quá nhiều.”
Tôi giả vờ mỉm vui vẻ trong lòng lại tràn ngập những cảm phức tạp. Tôi không muốn vô trói buộc Cố Vũ vào bên cạnh mình.
Bạn thấy sao?