Trông Em Rất Giống [...] – Chương 1

1

Đang ký thỏa thuận ly hôn thì tôi chạy đi nôn.

Chồng tôi một cách chăm .

“Còn chưa ly hôn, sao em đã cắm sừng tôi.”

“…”

Tôi rồi giận dữ ném cây bút đi.

“Phải tính toán cả tiền cấp dưỡng nuôi con và tiền mua sữa bột nữa.”

1

Nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, mém tí là tôi ngất xỉu luôn trong phòng tắm.

Ông trời ơi, sao còn trêu quái quỷ gì với con ? Thủ tục ly hôn còn chưa hoàn thành, ông lại tặng cho con thêm cái thai?

Tôi và chồng quen biết từ hồi đại học. Nói chính xác hơn thì chỉ mình tôi biết ta.

Anh ta là sinh viên xuất sắc của trường, còn là sinh viên xuất sắc nhất của khoa tài chính, trong trường không ai mà không biết. Có rất nhiều theo đuổi ta, còn tôi chỉ là một người bình thường trong số đó.

Vào năm tốt nghiệp, trong khi mọi người vẫn đang bận rộn tìm việc thì Cố Vũ đã kế thừa công ty của cha mình và trở thành Chủ tịch của công ty tài chính hàng đầu thế giới. Khoảng cách giữa tôi và ta là không thể so sánh .

Bố mẹ tôi gặp tai nạn ô tô không lâu sau khi tôi tốt nghiệp, tài xế tông rồi bỏ chạy vẫn chưa bị bắt. Cha tôi qua đời ngay tại chỗ, còn tôi, người vẫn chưa tìm việc , không đủ khả năng chi trả chi phí y tế khổng lồ cho mẹ. Lúc đó tôi cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.

Trước khi kịp tận hưởng lễ hội tốt nghiệp, sự tàn khốc của hiện thực khiến tôi nghẹt thở. Tôi bó gối ngồi một mình trong góc phòng, từ hoàng hôn đến bình minh, từ sáng cho đến tối. Sự căng thẳng và đau đớn khiến tôi thao thức suốt đêm. Tôi ước gì người c..hết trong vụ tai nạn ô tô là mình.

Không biết buổi sáng ngày thứ bao nhiêu kể từ sau vụ tai nạn, một tia nắng xuyên qua cửa sổ rơi vào trong mắt tôi. Trong thoáng chốc, một bóng người chậm rãi bước tới gần.

“Hãy để tôi giúp em.”

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không biết Cố Vũ tìm tôi như thế nào. Nhưng điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là nếu không có ta, gia đình tôi và tôi đã kết thúc từ lâu.

Cố Vũ mình còn trẻ, chỉ muốn một lòng tập trung vào sự nghiệp. Nhưng dưới áp lực của người nhà, Cố Vũ cần tìm một người vợ trên danh nghĩa để giúp ta giải quyết vấn đề gia đình.

Tôi hiểu.

Kết hôn hợp đồng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông tôi thầm thương trộm nhớ nhiều năm lại thực sự đến với tôi vì lý do như .

Tôi không thể diễn tả cảm giác của mình lúc đó. Vui mừng? Hay là bất lực và bi thương? Tất cả đều không phải. Điều quan trọng là Cố Vũ hứa sẽ cho tôi một khoản trợ cấp khổng lồ để tôi có thể sống đến hết cuộc đời. Thế là đủ.

Đối mặt với hiện thực, lãng mạn là thứ vô dụng. Tôi gần như không cần phải suy nghĩ đã gật đồng đồng ý.

Tôi không biết Cố Vũ nghĩ gì về mình. Tôi giống như một con thú đã nhiều ngày không ăn, sau khi kiếm đồ ăn thì cắn xé dữ dội, cầm số tiền đặt cọc mà ta đã trả trước rồi chạy về phía phòng thanh toán của bệnh viện.

Khoảnh khắc nhận biên lai, cuối cùng tôi cũng bật . Khi đó, chỉ còn một ngày nữa là mẹ tôi bị đuổi khỏi bệnh viện. Có lẽ nỗi lo lắng tích tụ trong lòng nhất thời giải tỏa, tầm của tôi tối sầm lại, tôi ngã luôn ra đất.

2

Tôi tỉnh lại thì đã là ba ngày sau.

“Tỉnh rồi?” Cố Vũ ngồi ở bên giường, giọng điệu lạnh lùng.

Dưới ánh đèn mờ mờ, tôi không thể thấy rõ nét mặt của ta lúc này.

“Tôi……”

Tôi thức dậy với cảm giác hơi mơ hồ sau một thời gian dài không ngủ ngon.

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

Biên lai viện phí đâu rồi?! Tôi giật mình muốn đứng dậy cơ thể không còn chút sức lực nào.

“Phía mẹ em đã ổn rồi.” Cố Vũ dường như thấu suy nghĩ của tôi: “Trong khoảng thời gian này em hãy ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt. Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa em đi gặp bố mẹ tôi và thủ tục.”

Gặp bố mẹ của Cố Vũ? Làm thủ tục? Lúc này tôi mới dần nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi mình ngất đi. Để không bị đuổi khỏi bệnh viện, tôi đã đồng ý ký hợp đồng hôn nhân với Cố Vũ

“Tại sao lại là tôi?” Chỉ khi nghe thấy giọng của mình, tôi mới nhận ra mình đã hỏi thành tiếng, thì ra tôi vẫn để ý, để ý rằng người mình thầm mến nhiều năm đã dùng cách này đi tới bên cạnh mình.

Một khi hợp đồng đó ký kết, phải chăng sẽ có nghĩa là tôi và ta thực sự không thể tiếp tục lâu dài? Không biết tại sao, trong lòng tôi bỗng nảy sinh những ảo tưởng phi thực tế. Hiện tại Cố Vũ không thích tôi, sau này thì sao? Có lẽ ở bên nhau một thời gian dài, ta sẽ có cảm với tôi.

Nhưng những gì Cố Vũ sau đó đã đ.â.m thủng toàn bộ ảo tưởng của tôi.

“Trông em rất giống ấy.”

Tôi không cần phải hỏi ta là ai nữa, cũng không cần phải hỏi vì sao Cố Vũ không ở bên ta. Chỉ một câu đơn giản “Trông em rất giống ấy”, tôi không còn dám kỳ vọng gì vào ta nữa.

“Được.” Tôi nắm chặt gấu áo, cố gắng không rơi nước mắt: “Tôi sẽ ký.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...