Trong Đầu Học Thần [...] – Chương 6

11.

Kể từ lần tôi từ chối thẳng thừng Thẩm Ngộ Dã, tôi bắt đầu tránh mặt ấy.

Nhưng vô ích thôi vì Mạnh U thường xuyên rủ tôi đi mua sắm.

Mỗi lần đều có một Thẩm Ngộ Dã ít đi theo sau lưng.

Thỉnh thoảng còn có hai cục gạo nếp đã bị mất bi theo cùng. =))))

Đôi khi Bảo Bảo cùng Bối Bối chơi quá mức ở ngoài mà tôi không thể giữ thì Thẩm Ngộ Dã sẽ xuất hiện sau lưng tôi.

Sau đó vòng tay qua giúp tôi giữ lấy dây xích chó.

Gần như là một cái ôm.

Tôi có thể cảm nhận hơi ấm rõ rệt từ cơ thể ấy truyền qua lớp vải trên lưng tôi.

Tôi sững người một lúc trước khi tôi kịp phản ứng, ấy đã giật lấy sợi dây xích chó khỏi tay tôi.

Lúc đó, dường như chỉ có mình tôi cảm thấy hụt hẫng, tôi đã suy nghĩ về việc đó vô số đêm.

Sau khi mơ về Thẩm Ngộ Dã nhiều đêm liền, tôi biết mánh khóe nhỏ của ấy đã thành công quyến rũ tôi.

Tôi không phải kẻ ngốc, đương nhiên tôi biết cố ý là để dụ dỗ tôi.

Tất cả những gì tôi có thể là, người đàn ông này cũng có chút thủ đoạn.

Tiểu Lâm, thân thời trung học của tôi khi biết chuyện đã đi suốt đêm để đuổi tới thành phố của tôi, muốn chiêm ngưỡng nhan sắc đẹp trai của Thẩm Ngộ Dã.

Kết quả là hôm đó Thẩm Ngộ Dã cờ đưa Bối Bối đi tiêm phòng, hai người hoàn toàn lướt qua đời nhau.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc lấy bức ảnh tôi đã lén chụp trước đó ra và đưa cho ấy xem.

"Mẹ kiếp? Đẹp trai quá ?!" Tiểu Lâm trợn mắt, đột nhiên sửng sốt, dứt khoát hướng điện thoại về phía tôi

Đẩy xong là không muốn xem nữa.

Tôi thắc mắc: "Có chuyện gì ?"

Tiểu Lâm chắp hai tay, không chút dục vọng sang bên cạnh, khuôn mặt lãnh đạm Phật quang soi sáng: “Quả nhiên là quần xám, Tô Đình Đình, cậu thật may mắn." (underwear xám mạnh mẽ đồ đó mọi ngừi 🫦)

Tôi sửng sốt một lát, trong giây lát liền hiểu ra, tai tôi lập tức đỏ bừng, tôi vẫn cẩn thận vào bức ảnh trên tay.

Một giây sau, tôi dứt khoát chắp hai tay lại.

12.

Buổi tối sau bữa tiệc nướng, Tiểu Lâm muốn đến một quán bar nổi tiếng gần đây để check in và chụp ảnh.

Với tư cách là cựu thành viên chủ chốt của đoàn báo chí nhà trường, là một nhiếp ảnh gia, tôi không thể vắng mặt.

Tôi đặt điện thoại xuống, ghé sát vào tai ấy và chân thành hỏi: "Thuật phân thân này của cậu có thể dạy mình không?"

Tiểu Lâm vẻ mặt khó hiểu, quay đầu tôi, thẳng: "Không phải chứ Đình Đình, cậu say rồi à?"

 Lúc đó đầu óc tôi hỗn loạn, không biết thế nào là say, chỉ biết đầu có chút choáng váng, mặt nóng bừng.

Trong lúc buồn miệng, tôi đã uống thử rượu của cậu ấy.

Tôi uống một ngụm lớn, lúc đó không có cảm giác gì nhiều, chỉ vỗ nhẹ Tiểu Lâm đòi học kỹ thuật phân thân.

Tiểu Lâm không còn cách nào khác đành đứng dậy và đưa tôi về nhà.

Nhưng ở hành lang lại bắt gặp Thẩm Ngộ Dã đang vừa dắt Bối Bối vừa mở cửa.

“Thẩm Ngộ Dã!” Trước khi Tiểu Lâm nhận ra đó là ai, tôi đã gọi ấy rất to.

Đèn kích hoạt bằng giọng trong toàn bộ hành lang lập tức bật sáng, ánh sáng mờ ảo chiếu vào Thẩm Ngộ Dã ở cửa, phủ lên người một luồng ánh sáng vàng mơ màng.

Nhìn… thật đáng đồng tiền.

Thẩm Ngộ Dã giật mình trước lời chào lớn tiếng đột ngột của tôi, không kịp phản ứng. Ngược lại, Bối Bối tung tăng chạy về phía tôi.

Sau đó…… Tôi dứt khoát nắm lấy tai nó và nhấc chân cưỡi lên người nó.

Thẩm Ngộ Dã và Tiểu Lâm đều giật mình, sững sờ tôi cưỡi Bối Bối, bị nó cõng chạy về phía Thẩm Ngộ Dã.

Tiểu Lâm sợ tôi ngã nên đuổi theo hét lớn: "Tô Đình Đình! Cưỡi chó là thối háng!"

Bối Bối chạy đến bên cạnh Thẩm Ngọc Dã, đột nhiên phanh gấp, tôi không khống chế quán tính lao về phía trước, may mắn là Ngộ Dã đã kịp phản ứng lại, đưa tay ra đón tôi.

Tôi hơi loạng choạng, chỉ có thể để ôm eo đỡ tôi.

Thẩm Ngộ Dã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người tôi, liền biết nguyên nhân dẫn đến chuỗi hành kỳ lạ hôm nay của tôi. Anh ấy Tiểu Lâm hỏi: "Cô ấy có uống nhiều không?"

“Không, ấy chỉ uống một ngụm lớn thôi.”

Thẩm Ngộ Dã cúi đầu tôi đang đếm cúc áo sơ mi trong tay, nhướng mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Hóa ra chỉ cần một cốc là gục.”

Vừa vừa cúi xuống ôm ngang tôi rồi đá tung cửa bước vào.

Tiểu Lâm nhanh chóng đi theo, thậm chí còn vuốt ve Bối Bối vừa mới bò dậy mấy cái.

Tiểu Lâm sợ tôi say rượu ở cùng một người đàn ông sẽ không tốt nên đã hoàn lại tiền vé và ở lại trong phòng tôi.

Kết quả là ấy không ngờ rằng tôi, một blogger thú cưng, nhất quyết muốn chia sẻ nhiều thêm về các bé cưng của mình với các dì nên nửa đêm đã thức dậy để quay video.

Dựa vào trí nhớ cơ bắp của hai năm việc, tôi cắt ghép một đoạn video lộn xộn và đăng lên.

Trong video này...có kèm theo bức ảnh của Thẩm Ngộ Dã mà tôi cho Tiểu Lâm xem hôm nay.

Không lâu sau khi đăng tải, một số cư dân mạng đã bình luận: "Chết tiệt? Sao video của Bảo Bảo hôm nay lại có chàng đẹp trai thế?"

"Anh chàng đẹp trai này… khá là có năng lực đấy."

"Đây là thông báo chính thức à? Có ai giải thích không? Nếu không ai giải thích thì tôi sẽ tung tin đồn!"

"Con chó kia, tôi nhớ blogger nó tên là Bối Bối phải không? Đặt tên kiểu này, Bảo - Bối, tôi đoán là chó của một cặp đôi!"

Nhưng những thứ này, bây giờ tôi không thể thấy chúng.

Sau khi đăng video, bằng cách nào đó tôi đã gõ cửa phòng Thẩm Ngộ Dã.

Khi mở cửa, tôi lao mình vào vòng tay , rên rỉ khe khẽ: “Hu hu hu, tại sao lại ưu tú như thế? Nghĩ đến một chàng đẹp trai như mà tôi không thể hôn thật khó chịu!”

"Hả? Cái gì?" Thẩm Ngộ Dã không thể tin chính mình vừa nghe thấy điều gì, lặng lẽ giơ tay tự tát mình một cái sau đó che mặt ngốc.

“Thật ra em có thể hôn bất cứ lúc nào em muốn.” Anh cúi đầu với tôi một cách ngốc nghếch.

Nghe , tôi quả quyết ngẩng đầu lên và chằm chằm vào môi .

Giây tiếp theo, tôi kiễng chân lên, có vẻ dũng cảm, liều lĩnh thực ra tôi chạm vào môi một cách thận trọng và có phần ngập ngừng.

Tôi còn chưa biết hôn chàng đẹp trai là thế nào thì Thẩm Ngộ Dã đã giơ tay ấn vào sau gáy tôi khi tôi đang hôn ấy.

Hôn nhau một lúc, tặc lưỡi, hơi quay đầu lại, tháo kính ra ném lên giường phía sau lưng, tác gọn gàng, có chút nôn nóng.

Cho đến khi hai chiếc bánh bao trắng nghe thấy tiếng , chạy tới lăn lốc quanh chúng tôi, Thẩm Ngộ Dã mới đành phải buông tôi ra.

Anh nhỏ giọng khuyên nhủ: "Bảo Bảo, Bối Bối, hai đứa mau về ngủ đi, năn nỉ chúng mày đấy.”

Nhưng tôi lại nghe thành. "Cục cưng, em mau ngủ tiếp đi."

Sau đó tôi ngoan ngoãn đẩy ra, trở về phòng ngủ ngon lành, để lại Thẩm Ngộ Dã vừa rồi còn đang hưng phấn, ngơ ngác đứng như bị tạt một chậu nước lạnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...