Trong Đầu Học Thần [...] – Chương 4

7.

Lúc này tôi mới biết Thẩm Ngộ Dã và Mạnh U là em họ.

Hai người từ nhỏ đã không hợp tính nhau, Mạnh U khinh thường khuôn mặt cả ngày giả vờ vô cảm của , Thẩm Ngộ Dã cũng không chịu nổi cảnh hổ cái giả dạng ngoan.

Cả hai luôn âm thầm đấu đá lẫn nhau vì điều này.

Những lúc ở trường, họ đều giả vờ.

Giả vờ là em tương thân tương ái cho các giáo sư thân thích trong trường xem.

Kết quả là không ngờ họ lại bị bí mật đồn là người của nhau.

Đây là một sự phạm lớn đối với cả hai người.

Điều này cho Mạnh U còn không muốn ở lại dưới cùng một mái nhà với Thẩm Ngộ Dã, ngay cả Bối Bối cũng không cần, quay người bỏ đi.

Trước khi rời đi, ấy không quên nhấn mạnh với tôi một lần nữa: "Thẩm Ngộ Dã có thể giả vờ rất giỏi, chị đừng để bị ta lừa."

Tôi mỉm đồng ý, khi đóng cửa quay lại, tôi thấy Thẩm Ngộ Dã đang ngồi giữa hai chiếc bánh bao trắng sau khung cửa, tôi bằng đôi mắt hoa đào ra vẻ say xỉn : “Tôi choáng váng quá… "

Tôi chợt hiểu câu đó: Đàn ông say 3 phần, có thể diễn đến mức khiến rơi nước mắt.*

[*Nguyên văn: 男人三分醉, 演到你流泪: Nam nhân ba phần say, diễn đến ngươi rơi lệ. 

Còn có một câu khác đầy đủ hơn: 男人三分醉,骗到你心碎,男人七分醉,演到你流泪: Nam nhân ba phần say, lừa ngươi tan nát cõi lòng, nam nhân bảy phần say, diễn đến ngươi rơi lệ.]

Khóe miệng tôi giật giật hai cái, không còn cảm thấy đau lòng thay nữa, thẳng: “Có sẵn canh giải rượu ở đây, chỗ này chỉ có một phòng tắm, tắm trước hay tôi tắm trước?”

Nhận thấy tôi không mảy may quan tâm đến bộ dáng này của mình, Thẩm Ngộ Dã tặc lưỡi, xua đi sương mù trong mắt, nhanh chóng đứng dậy nhấp một ngụm canh giải rượu, sau đó lười biếng hất cằm về phía tôi : "Em đi trước đi, dọn nhà trước."

Tôi gật đầu, không nhiều, cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Nhưng ngay sau khi cánh cửa đóng lại, tôi như bị rút hết sức lực, ngồi xổm xuống đất ôm trái tim đang đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn.

Rõ ràng Thẩm Ngộ Dã không có say cho nên lời của ấy là có ý gì….

Là muốn giỡn tôi? Hay như thế nào?

Tôi không dám nghĩ.

Nhưng tâm trí của tôi không khỏi mơ mộng về câu chuyện chàng hoàng tử phải lòng Lọ Lem.

Nhưng tôi thậm chí còn không phải là Lọ Lem, tôi chỉ là...một sinh viên đại học cực kỳ bình thường.

Điều đặc biệt duy nhất chính là bé cún của tôi - Bảo Bảo.

Nó là chó nổi tiếng trên mạng với hơn 300.000 lượt thích!!!

Tôi bình thường, Bảo Bảo của tôi thì không.

Nó có của tôi và của hơn ba trăm ngàn người hâm mộ.

Không giống tôi.

Nghĩ đến đây, bên tai tôi như nghe thấy tiếng gầm của bố, tiếng khóc của mẹ và tiếng bát đĩa vỡ.

Đó là tuổi thơ của tôi.

Sự rung ban đầu dần dần phai nhạt, đôi bàn tay của cha mẹ ẩn sâu trong ký ức nắm chặt trái tim của tôi khiến nó đau nhói.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố quên đi những ký ức tồi tệ đó và nụ hồn nhiên của Bảo Bảo hiện lên trong tâm trí tôi.

Là nó đã kéo tôi thoát khỏi vòng tay to lớn của bố mẹ, cùng đi ra ngoài.

Sau khi tắm xong, tâm trạng của tôi đã hoàn toàn ổn định lại, tôi dứt khoát quay một đoạn video ngắn về cuộc sống của Bảo Bảo, kèm theo dòng chữ: “Trái đất không có chó nào có thể xoay? Chỉ là cố gắng mà thôi!”

Ngay sau khi video đăng lên, nhanh chóng có một dì với nickname "Bảo Bảo không có em bé" đã like bài và để lại bình luận: "Người thích chó con, dù có xấu thế nào cũng không thể quá tệ ! Đây là quan điểm của tôi về thiện và ác! Đảng chó muôn năm!”

Tôi không khỏi bật thành tiếng, khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đang đứng ở cửa phòng tắm.

Tôi lên và thấy một người đàn ông đang cầm bàn chải đánh răng và điện thoại di .

Anh ấy tôi đang vui vẻ, trong mắt nở nụ : "Vui lắm à?"

Tôi có chút xấu hổ gật đầu rồi vội đứng dậy rồi lao về phía phòng ngủ.

8.

Sau lần say rượu vừa rồi, tôi chính thức bắt đầu những ngày tháng sống chung với Thẩm Ngộ Dã.

Nhưng tôi không nhắc lại bất cứ điều gì về đêm đó nữa.

Bởi vì tôi không phải Lọ Lem, cũng không có phép biến hình, sao có thể xứng đáng với của hoàng tử?

Hơn nữa, tôi cũng không dám , tôi sợ của tôi cũng sẽ thất bại như bố mẹ tôi.

Phải rằng của thế hệ trước thực sự ảnh hưởng đến thế hệ sau.

Khi chúng tôi gặp nhau ở trường vào ngày hôm sau, ấy đang chơi bóng chuyền.

Trường chúng tôi có đội bóng chuyền, tuy thường ngày bộ dạng Thẩm Ngộ Dã luôn né tránh người lạ thực chất lại là thành viên nòng cốt của đội bóng.

Người hai mặt.

Trái tim của người hai mặt thường đen tối.

Tôi bỗng hiểu vì sao Mạnh U ta rất giỏi giả vờ.

Nghĩ tới đây, tôi vô thức bước vào sân thi đấu, đứng sang một bên Thẩm Ngộ Dã chuyền bóng, khi đối phương chặn lưới chủ công, cổ tay xoay hướng, trực tiếp đập bóng qua lưới không ai ngăn cản .

[Note: Nếu ai chơi bóng chuyền, hay có xem thi đấu thì có thể hình dung ra ngay cảnh này. TND đứng ở vị trí chuyền hai (ngay sát lưới), tư thế sẵn sàng đón bóng để chuyền cho chủ công thật ra là tác giả, nhận bóng xong trực tiếp đổi hướng, đẩy bóng qua lưới đối thủ.] 

Tiếng bóng chạm đất vang lên, cầu thủ đối phương lập tức kêu rên, mắng Thẩm Ngộ Dã chơi bẩn.

Thẩm Ngộ Dã trên mặt vẫn không có biểu ánh mắt sáng lên cho thấy tâm của rất tốt.

Anh quay người định đến lề đường lấy nước khi thấy tôi thì dừng lại rồi cong môi chạy về phía tôi.

Giống như... mỗi lần Bảo Bảo ngốc nghếch chạy lại với tôi.

Cũng... khá dễ thương.

Tôi cắn môi, kiềm chế khóe miệng không nhếch lên quá nhiều, thấy càng ngày càng gần, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng vô cớ.

Cuối cùng ấy chạy đến trước mặt tôi, tôi căng thẳng đến mức đầu óc mơ hồ, : "Cục cưng*, chạy chậm thôi."

[*Nguyên văn: 宝宝: Bảo Bảo: nữ9 gọi nhầm sang tên bé chó ở nhà =)))]

Nói xong, toàn bộ sân vận dường như bị ấn nút tắt tiếng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Thẩm Ngộ Dã, người vốn luôn giỏi tính toán chiến lược, cũng bị lời của tôi cho giật mình loạng choạng, vẻ mặt đờ đẫn.

Tôi vội vàng giải thích: “Không, không! Tôi chỉ là vô nhầm ấy với chó của tôi thôi!”

Lời vừa dứt, vẻ mặt của mọi người trở nên khó đoán, đều kỳ quái Thẩm Ngộ Dã như đang thầm : “Không ngờ nha, chơi thú thế luôn…”

Tôi khóc không ra nước mắt. “Không phải như mọi người nghĩ đâu, là vì ở nhà tôi có một con Samoyed tên là Bảo Bảo.”

Thẩm Ngộ Dã đã khôi phục sắc mặt bình tĩnh, liếc mấy người đang xem trò vui phía sau, cả đám lập tức thu hồi ánh mắt, cái gì mà , chỉ có điều… khóe miệng đều đã nhếch lên .

Mấy ngày này, trên diễn đàn tâm sự của trường có một bài đăng đặt câu hỏi: "Học thần Thẩm Ngộ Dã và Samoyed có điểm gì giống nhau?"

Các bình luận đều là: "Làm sao có thể so sánh một khuôn mặt lạnh lùng với một thiên thần đang mỉm ? Đừng tôi bị khiếp sợ."

Một số người nắm bắt vấn đề: “Trừ phi, thật ra học thần không phải là một kẻ mặt liệt, mà là chó con ngoan ngoãn, thích bám người."

"Lầu trên như , bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào hơn hẳn!"

Nhưng những chuyện này để sau đi, bây giờ tôi xấu hổ như , thậm chí còn không dám ngẩng đầu Thẩm Ngộ Dã. Tôi chỉ cảm thấy có một tiếng khẽ từ phía đỉnh đầu và một bóng người che khuất ánh sáng, dần dần cúi xuống. Thẩm Ngộ Dã cúi người đến gần tôi, vòng tay qua vai tôi, cầm lấy chai nước bên cạnh.

Một chuyển đơn giản không biết đã chậm lại bao nhiêu lần trong mắt tôi.

Tôi dường như cảm nhận hơi thở nóng hổi của trên cánh tay mình khi cúi xuống khiến tôi rùng mình.

Tôi không khỏi đột nhiên lùi lại một bước như thể bị ngọn lửa đốt cháy.

Thẩm Ngộ Dã vừa mới cầm chai nước, đứng thẳng người, xuống tôi, kính mắt phản chiếu ánh sáng khiến tôi không thể thấy biểu cảm trong mắt ấy tôi nghe thấy thấp giọng hỏi: “Làm sao ?”

Tôi chớp mắt bất lực, cố gắng tìm lại giọng của mình để trả lời : "Không có gì, vừa rồi tôi xin lỗi, miệng của tôi đã rắc rối cho rồi."

Thẩm Ngộ Dã cũng không để ý, ngẩng đầu uống một ngụm nước rồi cúi đầu tôi, ánh mắt hơi cong lên: “Không sao đâu, nhân tiện thứ bảy ở nhà thi đấu thành phố có trận đấu bóng chuyền, em có muốn đến xem không?”

Tôi ngập ngừng chưa kịp trả lời thì lại lên tiếng như sợ tôi từ chối: “Đừng từ chối , nếu không… cục cưng sẽ buồn đó.”

Nghe , ký ức chưa đầy một phút trước lại đột nhiên ập về...

Tôi giật giật khóe miệng, sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi dứt khoát từ chối.

Bước vào sân bóng chuyền này để chào Thẩm Ngộ Dã đã là vượt quá mức rồi, tôi không thể chịu đựng việc mình tiếp tục giao thiệp với ấy nữa.

Anh ấy quá tốt...Tôi chắc chắn rằng mình sẽ không thể kiềm chế mà phải lòng .

Thẩm Ngộ Dã dường như không ngờ rằng tôi sẽ từ chối, ấy sững sờ hồi lâu, mãi đến khi tôi xin lỗi rồi vội vàng rời đi, ấy mới hoàn hồn lại.

Nhưng đã không đuổi kịp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...