5.
Tôi ngơ ngác đứng ở cửa, Mạnh U đang mặc bộ đồ hàng hiệu cùng bé Samoyed màu trắng bên cạnh, tôi chợt hiểu ra.
Nãy giờ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Thẩm Ngộ Dã chỉ là đang nhầm chó và người thôi.
Điều này có liên quan gì đến tôi, một nữ sinh viên đại học bình thường?
Tôi lén lút hít một hơi dài, cả người như bị tạt một gáo nước lạnh tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dịch sang một bên nhường đường cho Mạnh U.
Vừa vào nhà, tôi đã bị tiếng gầm của Mạnh U cho giật mình.
"Thẩm Ngộ Dã! Đm, đừng có mà giả vờ say! Chiếc gối hoa nhỏ mà Bối Bối thích đem giấu ở đâu rồi! Trả lại đây!"
[Note: nguyên văn bà Mạnh U này chửi bậy thiệt nha, hông phải Tiệm đam mê bịa dô.]
Tôi đứng sang một bên, không dám gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: em nữ sinh mềm mại dịu dàng của tôi …
Thẩm Ngộ Dã vừa rồi còn đang say, nháy mắt liền tỉnh táo lại, đầu lưỡi chạm vào má, nheo mắt Mạnh U, vẻ mặt không vui . "Tự đi mà tìm, lúc cướp chó của đây trông bản lĩnh lắm mà?”
Mạnh U tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, buông dây xích ra, lao tới đánh nhau với Thẩm Ngộ Dã.
Nhìn cảnh tượng này, tôi không biết thế nào mà những từ "dịu dàng" và "lạnh lùng" lại kết hợp với bọn họ.
Tôi vội vàng tiến tới can ngăn.
"Này này! Trai xinh đẹp đừng đánh nhau nữa!"
“Vậy thì chị mau bảo ta trả cho em chiếc gối hoa nhỏ của Bối Bối đi! ”
" Mạnh U, mày đừng có mà mơ mộng hão huyền! Nếu hôm nay mà đưa cho mày thì đây không phải họ Thẩm!”
……
Khuyên giải một hồi, Mạnh U đột nhiên im lặng, ngơ ngác về phía góc phòng khách .
Thẩm Ngộ Dã và tôi theo ánh mắt của ấy rồi cùng sửng sốt.
Trong góc, hai chiếc bánh bao trắng mịn và mềm mại xếp chồng lên nhau .
Giây tiếp theo, tiếng gầm của tôi vang vọng khắp phòng .
"TÔ BẢO BẢO! Ngày mai tao sẽ đưa mày đi triệt sản!"
6.
Tôi giữ chặt Bảo Bảo đứng trước ghế sô pha, Thẩm Ngộ Dã đứng đối diện tôi giữ Bối Bối và Mạnh U.
Sau khi hai bên nhau một lúc lâu, đồng thời :
"Tôi thay mặt Bảo Bảo xin lỗi mọi người.”
"Nếu không thì chúng ta kết thông gia đi."
Tôi sửng sốt, Mạnh U rồi lại Bối Bối xinh xắn đáng dưới chân ấy, dứt khoát lao tới, nắm lấy tay Mạnh U, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại trên mặt mình, : "Bà thông gia, tôi thực sự xin lỗi, là lỗi của tôi không dạy dỗ kĩ thằng con trai hư hỏng của mình đã khiến con nhỏ của bà phải chịu đau khổ… Haiz…"
Tôi còn chưa kịp thở dài, Thẩm Ngộ Dã im lặng nãy giờ bỗng nhẹ nhàng : "Bối Bối là con trai."
Tôi : ? !
Cuộc đối thoại này thực sự là… quá tàn khốc rồi!
Ha ha.
Tôi khổ hai tiếng lại thở dài chấp nhận sự thật, tôi vẫn nắm tay Mạnh U không buông: “Vậy mối hôn sự này còn kết hay là không?”
Mạnh U khúc khích rồi dứt khoát đặt tay tôi vào tay Thẩm Ngộ Dã: "Anh ấy mới là cha của Bối Bối. Muốn gả thì nhất định phải gả cho ấy."
Khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau, tôi choáng váng, trong giây lát tôi quên rút tay lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cao quá mức của truyền đến tứ chi dọc theo mảnh da nhỏ mà tôi chạm vào .
Anh ấy… thật nóng.
Nghĩ đến đây, tôi cảm giác bàn tay của Thẩm Ngộ Dã hơi khép lại, như thể muốn nắm lấy tay tôi trong lòng bàn tay ấy .
Tôi lập tức bừng tỉnh, vội vàng chắp hai tay ra sau lưng, khẩn trương túm lấy góc áo, không dám Thẩm Ngộ Dã, chỉ có thể Mạnh U, lúng túng . “Không , sao có người có thể đặt tay người phụ nữ khác vào bàn tay trai mình… ”
Lời vừa dứt, vẻ mặt của Thẩm Ngộ Dã và Mạnh U liền thay đổi. Cả hai đều nhau với vẻ chán ghét, sau đó ngầm hiểu tôi : "Ai? Tôi xui xẻo tám đời mới phải thành một đôi với ấy/ ấy."
Tôi sửng sốt: “ Hai người không phải là một cặp sao ? ”
Mạnh U tiến lên một bước, tránh xa Thẩm Ngộ Dã, đáp: “Mặc dù em không muốn thừa nhận ta thật sự là họ của em.”
Bạn thấy sao?