Tôi chẳng hiểu đang gì, liền bật loa ngoài và lướt xem story.
Thì ra Lộ Tinh Kiều đăng đến 9 tấm ảnh của tôi, còn viết một dòng caption:
“Trong ánh sáng và thời gian, cậu là sự tồn tại đặc biệt nhất.”
“Chỉ là vài tấm ảnh đăng lên thôi mà, Cao Vũ Hành, có cần phải thế không?”
Anh im bặt.
Tôi thì chỉ thấy buồn — thì ra cũng biết bị như là khó chịu.
Bỗng bên kia điện thoại vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Thư Dĩ truyền tới:
“Vũ Hành, giúp em kéo khóa váy với, em với không tới.”
Tôi khẽ bật :
“Đi nhanh đi, kẻo Thư Dĩ bị cảm đấy.”
Chương 4
Tôi cúp máy Cao Vũ Hành, rồi nhấn đăng story mà tôi đã soạn dở:
“Ánh sáng và thời gian, nhờ có cậu ghi lại mà trở nên đặc biệt.”
Lộ Tinh Kiều thả tim ngay lập tức, đoạn chat của cậu ấy lại nhảy lên đầu.
“Quên hỏi cậu nè, cậu định học đại học ở đâu ?”
Tôi trả lời: [Tớ đang nộp hồ sơ vào Đại học Hương Cảng, không biết có qua vòng phỏng vấn không nữa.]
Lộ Tinh Kiều lập tức gửi một sticker mặt vui vẻ, rồi nhắn thêm: [Cố lên nhé!]
Sau khi trả lời cậu ấy, tôi phát hiện phần bình luận dưới story của mình đã nổ tung.
[Vừa đi ngang qua story của hotboy trường, trời ơi, chuyện gì đây?!]
[Đẹp quá đi mất! Cậu đúng là báu vật, bộ ảnh này mê ly luôn.]
[Từ hôm nay, tớ chính thức là fan couple của hai người!]
Tôi vội vàng nhắn từng lượt để giải thích.
Cho đến hôm sau, trong tiệc cảm ơn thầy do lớp trưởng tổ chức, mọi người vẫn còn hỏi về chuyện Lộ Tinh Kiều chụp ảnh cho tôi.
Tôi đành bất lực phân trần: “Cậu ấy là người trong CLB nhiếp ảnh trường mình mà, chụp ảnh cũng bình thường thôi mà.”
Cao Vũ Hành ngồi chếch bên kia với vẻ mặt đen như than, tay cầm ly trà sữa.
Thư Dĩ nhân lúc đang cầm ly liền cúi xuống uống một ngụm, rồi nhỏ giọng than:
“Lạnh quá à, cầm giùm em nha?”
Có người bắt đầu rôm rả hỏi về nguyện vọng đại học của từng người.
Thư Dĩ : “Tớ đăng ký Đại học Lâm Nghiệp, ngay cổng Tây trường của Cao Vũ Hành luôn đó. Cuối tuần tớ còn có thể rủ ấy đi ăn.”
Cao Vũ Hành nhíu mày như vô thức: “Cuối tuần em tìm gì? Anh đâu phải trai em.”
Mọi người lại quay sang hỏi tôi.
Tôi còn đang lưỡng lự vì chưa phỏng vấn xong bên Hương Cảng nên ngại ra. Không ngờ Cao Vũ Hành đã lên tiếng thay:
“Cảnh Dư chắc chắn sẽ học cùng trường với rồi. Em ấy chỉ thấp hơn có 5 điểm thôi, đăng ký cùng ngành cùng trường cũng không vấn đề.”
Thư Dĩ khúc khích: “Vậy là ấy lại có thể tiếp tục bắt nạt rồi.”
Sau bữa tiệc, Cao Vũ Hành chặn tôi lại.
“Anh nhận cuốn sách của Học viện Nhiếp ảnh New York rồi, cảm ơn em nhé, rất thích.”
Tôi khựng lại: “Giao nhanh à? Xin lỗi nha, em quên hủy đơn hàng rồi.”
Mặt Cao Vũ Hành càng tối hơn.
“Thôi mà Cảnh Dư, mình đừng giận nhau nữa không? Em định chọn ngành kinh tế quản trị hay công nghệ thông tin? Chọn xong nhớ biết nhé, sẽ chọn giống em.”
Cao Vũ Hành vươn tay nắm cổ tay tôi — tôi lập tức thấy sợi chỉ đỏ trên tay .
Tôi liếc sang Thư Dĩ đang đứng bên cạnh — quả nhiên là cùng mẫu.
Cao Vũ Hành vội tháo sợi dây xuống, giải thích:
“Thư Dĩ tết tặng mấy hôm trước thôi, em không thích thì tháo ra ngay.”
Vừa , vừa nhét sợi dây vào túi quần.
Thư Dĩ đứng một bên, vẻ mặt không vui chút nào.
Cao Vũ Hành tôi đăm đăm:
“Chốt ngành rồi thì báo ngay nhé, không?”
Bất ngờ, Thư Dĩ bám lấy cánh tay , ôm bụng nhăn nhó:
“Vũ Hành, em đau bụng quá… chắc đến kỳ rồi.”
Cao Vũ Hành hít một hơi thật sâu, trách nhẹ: “Anh bảo rồi đấy, mấy hôm nay gần đến ngày rồi thì đừng uống lạnh nữa, em cứ không nghe.”
Nước mắt rưng rưng trong mắt Thư Dĩ, cả người như treo lên tay .
Bạn thấy sao?