Nhưng bà nội tôi vẫn không chịu buông tha cho tôi.
“Bao nhiêu năm nuôi mày lớn, giờ mày muốn đi thì cũng phải tính toán sòng phẳng chứ.”
Tôi không thể ngờ rằng bà nội tôi lại coi trọng tiền bạc đến mức độ này.
Ba mẹ tôi nhau một cái, rồi rằng sau này em trai tôi ra đời, chắc chắn sẽ tốn kém rất nhiều tiền.
Bọn họ cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần tôi đưa cho bọn họ một vạn tệ, thì sẽ để tôi tự do rời đi.
Nhưng tôi biết rõ, bọn họ không hề tốt bụng đến .
Sở dĩ bọn họ đòi đúng một vạn tệ, chẳng qua là vì hôm qua họ tôi lại thua bạc mất đúng một vạn tệ.
Bọn họ muốn dùng số tiền này để lấp vào cái hố nợ của họ tôi.
Bọn họ đã bất nhân như , thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tôi đề nghị rằng nếu muốn có số tiền một vạn tệ này, thì phải ký vào bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ.
Ba mẹ tôi không hề muốn ký vào bản thỏa thuận đó, bà nội tôi lại sợ bọn đòi nợ sẽ chặt đứt ngón tay của họ tôi.
Vì bà ta liền ra sức khuyên nhủ: “Một đứa con chẳng có giá trị gì, giữ lại gì? Chi bằng lấy một vạn tệ, đằng nào thì hai người cũng đã có con trai rồi còn gì.”
Ba mẹ tôi từ trước đến nay vẫn luôn răm rắp nghe theo lời bà nội tôi.
Chỉ một câu của bà ta, bọn họ đã lập tức đồng ý ký vào bản thỏa thuận.
Sau khi ký xong, tôi không hề do dự mà quay lưng bước ra khỏi cái thôn quê nghèo nàn ấy.
Còn bọn họ thì cầm số tiền một vạn tệ trên tay, lên đầy hả hê phía sau lưng tôi.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bà nội tôi kích : “Cháu trai ngoan của tao cứu rồi!”
Một mình đến thành phố, tôi gọi vào số điện thoại in trên tấm danh thiếp.
Chẳng mấy chốc đã có người đến đón tôi, họ không chỉ cung cấp cho tôi chỗ ở, mà còn giúp tôi hoàn tất thủ tục nhận việc.
Cuộc sống của tôi dần ổn định trở lại, và tôi cũng không hề từ bỏ việc học hành, tôi bắt đầu lại từ đầu.
Tuy rằng ở khách sạn, tôi chỉ bắt đầu từ những vị trí thấp nhất.
Nhưng tôi có khả năng học hỏi rất nhanh, lại không ngại khó ngại khổ, chỉ trong vòng nửa năm, tôi đã xuất sắc thăng tiến lên vị trí quản lý sảnh.
Và vào cái ngày tôi vừa bổ nhiệm quản lý sảnh, tôi đã bất ngờ gặp lại ba mình, người đã nửa năm nay không hề đoái hoài gì đến sự sống c.h.ế.t của tôi.
Đồng thời, mọi người xung quanh cũng vây quanh tôi để chúc mừng.
Ba tôi chen qua đám đông rồi đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi.
Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều ngừng và lùi lại phía sau một bước.
Ba tôi nắm chặt lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào trong nước mắt: “Nửa năm nay con không hề về nhà lấy một lần, con thật sự không cần ba mẹ nữa sao?”
Tôi kinh ngạc chằm chằm vào ông ấy.
Việc tôi không về nhà, chẳng lẽ ông không biết lý do sao?
“Ba mẹ đã có em trai rồi, còn đến tìm con gì nữa?”
Thấy tôi lạnh nhạt và thờ ơ, ba tôi lập tức tỏ ra không vui : “Có con trai thì sao có thể không cần con , là con không chịu về thăm ba mẹ mà thôi.”
Thật đúng là một kẻ vu oan giá họa trắng trợn.
Ông ấy như chỉ là muốn biến tôi thành một đứa con bất hiếu, nhẫn tâm bỏ rơi ba mẹ mình.
Tôi suy nghĩ kỹ một chút, nếu không có việc gì quan trọng, chắc chắn ông ấy sẽ không tìm đến tận đây.
“Có chuyện gì thì ba cứ thẳng ra đi.”
Nghe tôi , ba tôi lập tức lau vội những giọt nước mắt trên mặt.
Rồi ông ấy vui vẻ rạng rỡ, như thể tôi đã đồng ý giúp đỡ ông ấy rồi .
“Ba biết mà, con của ba không thể nào mặc kệ ba mẹ . Mẹ con sinh khó, bị băng huyết rất nặng, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, con có thể cho ba mẹ một ít tiền không?”
Tôi khẩy một tiếng, tôi biết ngay mà, nếu không có chuyện gì thì bọn họ căn bản sẽ không bao giờ nhớ đến sự tồn tại của đứa con này.
Tôi hất mạnh tay ông ấy ra, lạnh lùng quay người định bước đi.
Nhưng ba tôi lại nhanh hơn một bước, ông ấy hùng hổ nổi giận. Chỉ thẳng vào lưng tôi và gào lên: “Mày là đứa con bất hiếu, đã bỏ nhà đi thì thôi đi, giờ còn không thèm quan tâm đến sống c.h.ế.t của mẹ mày nữa!”
Lời này vừa thốt ra, tất cả các đồng nghiệp của tôi đều xì xào bàn tán và chỉ trỏ về phía tôi.
Hình ảnh tốt đẹp mà tôi luôn cố gắng xây dựng ở khách sạn, đã bị ông ấy dễ dàng hủy chỉ bằng một câu .
Tôi quay người lại, sâu vào đôi mắt hằn lên đầy thù hận của ông ấy.
Vậy mà lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy lòng mình quặn thắt.
Bạn thấy sao?