Trốn Thoát – Chương 6

Chương 6

Người đàn ông kia giận dữ quay sang chất vấn bà Lưu: “Không phải bà con nhà này đã đồng ý rồi sao? Bà ăn kiểu này đấy à?”

Bà nội tôi thấy hình không ổn, sợ đối phương đổi ý thì hỏng hết, vội vàng xum xoe tiến lên : “Chuyện hôn nhân của con cái thì người lớn quyết định là rồi, nó thì biết cái gì chứ.”

Bà nội tôi nháy mắt ra hiệu với ba mẹ tôi.

Ba mẹ tôi lập tức hiểu ý, xông lên kéo tôi vào trong nhà.

Tôi ra sức giãy giụa, không muốn cứ thế mà bị người ta định đoạt số phận.

Nhưng ba mẹ tôi lại đứng về phía bà nội, tôi đối với bọn họ, chẳng khác nào một món hàng để đổi lấy tiền bạc.

Bà nội tôi đắc ý liếc tôi một cái, rồi quay sang với người đàn ông kia: “Con bé này còn nhỏ tuổi, bướng bỉnh lắm. Cứ nhốt hai đứa trẻ lại với nhau, biết đâu lát nữa lại nảy sinh cảm thì sao.”

Vừa bà ta còn e thẹn cúi đầu , trông thật lố lăng và ghê tởm.

Tuy tôi tuổi còn nhỏ, tôi cũng biết rõ bà ta đang toan tính cái gì.

Tôi không thể nào thoát khỏi sự giam cầm của họ, nên bị ba mẹ tôi thô bạo đẩy vào trong phòng.

Chẳng mấy chốc, tên ngốc kia cũng bị đẩy vào theo.

Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng lách cách của ổ khóa.

Tôi cảnh giác chằm chằm tên ngốc đang chảy nước miếng kia.

Anh ta  hì hì với tôi và : “Vợ ơi, họ bảo tôi vào đây là có thể hôn vợ.”

Nói xong, ta liền nhào tới ôm chầm lấy tôi.

Tôi ra sức chống cự, ta đã nắm chặt hai tay tôi, khiến tôi không thể nào đậy .

Cái miệng hôi hám của ta sắp sửa chạm vào môi tôi.

Trong lúc nguy cấp, tôi dùng chân phải đạp mạnh vào bụng ta, khiến ta ngã nhào xuống đất.

Tên ngốc ngã xuống đau đớn, khóc lóc thảm thiết như thể vừa phải chịu đựng một sự oan ức tột cùng.

Tôi sợ người bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của ta, liền đi tới bịt chặt miệng ta lại.

“Đừng khóc nữa, ở phía đông làng có một cái ao rất đẹp, tôi dẫn ra đó câu cá không?

Tôi biết tên ngốc này đầu óc còn không bằng một đứa trẻ con, chắc chắn sẽ rất thích những trò chơi này.

Quả nhiên, vừa nghe thấy đi câu cá, ta lập tức đập cửa đòi ra ngoài bằng .

Bà nội tôi tưởng rằng tên ngốc đã “ ăn” gì đó, nên thầm một câu đầy kinh ngạc: “Nhanh sao?”

Rồi bà ta tò mò mở cửa ra xem xét hình.

Nhưng khi thấy chúng tôi vẫn đứng nguyên vẹn trước cửa, bà ta tỏ ra vô cùng khó hiểu.

Tôi nhanh chóng lên tiếng trước: “Cháu biết tất cả những chuyện này đều là bà nội muốn tốt cho cháu, nên cháu cũng đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này ạ.”

Bà nội tôi có vẻ không tin vào những lời tôi vừa , bà ta vẫn cảnh giác đánh giá tôi từ đầu đến chân.

Tên ngốc thì cứ kéo tay tôi nằng nặc: “Chị ơi, đi câu cá thôi.”

Tôi không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, liền dẫn tên ngốc đi thẳng ra bờ sông.

Ngồi trên bờ sông, tôi thầm nghĩ rằng mình đã có một khoản tiền kha khá, tối nay tôi có thể rời khỏi cái thôn quê nghèo nàn này để lên thành phố sinh sống rồi.

Nhưng tôi không ngờ rằng, họ tôi đột nhiên xuất hiện một cách vội vã và kỳ lạ ở phía sau tôi.

“Mày có tiền không?”

Mặt ta đỏ gay, thỉnh thoảng lại quay đầu ra phía sau. Như thể có ai đó đang đuổi theo ta .

Tôi cảnh giác lùi lại một bước: “Tôi gì có tiền chứ.”

Anh họ tôi không tin, ta xông lên định lục soát khắp người tôi.

Quả thực trên người tôi không có một xu nào, tôi cũng không thể để ta tùy tiện sỉ nhục và chạm vào người mình như .

Tôi ra sức đ.ấ.m đá cào cấu ta, cố gắng khiến ta dừng tay lại.

Nhưng họ tôi lúc này như một con thú hoang, mặc kệ tôi phản kháng dữ dội thế nào, ta vẫn không chịu dừng tay.

Thằng ngốc nghe thấy tiếng lớn, liền chạy tới cắn mạnh vào cánh tay họ tôi.

“Cho mày dám bắt nạt vợ tao!”

Tôi họ tôi bị cắn đau điếng, kêu thảm thiết, trong lòng không khỏi cảm thán: “Quả đúng là đầu óc đơn giản thì chân tay mới phát triển.”

Nhưng tôi còn chưa kịp cho đã mắt thì họ tôi đã dùng sức hất mạnh hai tay.

Thằng ngốc “ùm” một tiếng rơi tõm xuống sông.

Anh ta vùng vẫy trong dòng nước chảy xiết, xem ra ta hoàn toàn không biết bơi.

Anh họ tôi cũng biết rõ gia thế hiển hách của nhà thằng ngốc này, ta sợ nếu xảy ra chuyện gì không hay thì sẽ rước họa vào thân.

Nên ta ba chân bốn cẳng chạy trốn mất dạng.

Ngay lúc bóng dáng họ tôi vừa biến mất ở góc khuất.

Ba của thằng ngốc cùng với bà nội tôi và những người khác cũng hớt hải chạy tới.

“Con trai tôi ơi, mau cứu người với!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...