Nhưng tôi hiểu quá rõ tính cách của họ tôi.
Tôi lẳng lặng đi theo, ta vừa có tiền trong tay liền tìm đến một sòng bạc hẻo lánh rồi bắt đầu cuộc sống buông thả, ăn chơi trác táng.
Cái nơi c.h.ế.t tiệt này không biết đã nát bao nhiêu gia đình hạnh phúc, êm ấm.
Tôi không hề do dự, lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã hú còi ầm ĩ bao vây toàn bộ khu vực này.
Từng đám con bạc bị áp giải ra ngoài, trong đó có cả họ tôi, mặt mày ta xám xịt, nhếch nhác vô cùng.
Tôi ẩn mình trong bóng tối, quan sát đến khi nơi này hoàn toàn bị dẹp sạch.
Sau đó, tôi nhanh chóng gọi xe và đến thẳng đồn cảnh sát.
Tôi trình bày rõ ràng mọi chuyện với cảnh sát, khẳng định số tiền mà họ tôi lấy đi đánh bạc là số tiền ta đã trộm của tôi.
Tuy nhiên, phía cảnh sát cho biết, chỉ dựa vào lời khai một chiều của tôi, họ không thể xác định lời tôi có phải là sự thật hay không.
Tôi liền tìm đến bí thư chi bộ thôn, nhờ ông ấy đứng ra chứng cho mình.
Bởi số tiền mà thôn trao thưởng cho tôi đều là những tờ tiền có số seri liên tiếp, hơn nữa còn có ghi chép lại trong sổ sách của thôn.
Sau khi kiểm tra đối chiếu các thông tin, cảnh sát đã xác nhận nguồn gốc của số tiền và trả lại một vạn tệ cho tôi.
Cuối cùng, vì tôi có công trong việc tố giác tội phạm, nên tôi còn thưởng thêm một vạn tệ nữa.
Tiền của tôi cuối cùng cũng đã trở về nguyên vẹn trong tay.
Còn họ tôi, ngoài tội đánh bạc, ta còn bị kết thêm tội trộm cắp tài sản.
Tôi lén gửi số tiền đó vào ngân hàng, như , tôi đã tiến thêm một bước gần hơn đến mục tiêu rời khỏi cái thôn này.
Trong khi đó, bà nội tôi để nhanh chóng bảo lãnh cho họ tôi tại ngoại, đã phải bỏ ra một số tiền không hề nhỏ.
Cả gia đình dường như đều dồn hết tiền bạc vào mỗi mình họ tôi.
Chưa đầy một tháng sau, họ tôi đã thả tự do.
Sau khi ra tù, bà nội tôi liền tìm thầy cúng đến lễ giải xui cho ta.
Anh họ tôi vẫn luôn đinh ninh rằng, chính vì lần trước tôi may mắn thoát chết, nên mới khiến ta gặp phải đủ thứ xui xẻo, gì cũng không thành.
Bà nội tôi đột nhiên nhớ đến chuyện trước đó, bà Lưu ở đầu thôn có ý muốn mai mối cho tôi.
“Không g.i.ế.c nó thì gả nó đi, con gả đi cũng như bát nước hắt đi, như chúng ta còn có thể kiếm một khoản tiền sính lễ kha khá.”
Anh họ tôi và bà nội tôi vừa nghe xong liền lập tức ăn ý với nhau.
Ngày hôm sau, bà Lưu đã dẫn theo một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự đến nhà.
Nhưng đi bên cạnh ông ta lại là một tên ngốc nghếch, lúc nào cũng mút ngón tay cái.
Ba mẹ tôi không hề vì mà xua đuổi bọn họ. Ngược lại, họ còn vui vẻ chào đón bọn họ vào nhà.
Bà Lưu rằng người đàn ông này mở một khách sạn lớn ở thành phố, chỉ là đứa con trai này đầu óc có chút không bình thường.
Nhưng chỉ cần cưới vợ về, có thể chăm sóc cho đứa con trai này là .
Về phần sính lễ, cứ thoải mái đưa ra cầu, chỉ cần có thể đáp ứng thì sẽ không tiếc tay.
Vừa nghe đến chuyện sính lễ, bà nội tôi đã vui mừng vỗ tay.
“Thế thì tốt quá rồi, cháu này của tôi chăm sóc người khác thì tuyệt đối không có vấn đề.”
Tôi đột ngột đứng phắt dậy, bất mãn chằm chằm bà nội tôi: “Cái gì mà tốt quá? Tôi còn chưa đồng ý cơ mà!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, ba tôi từ phía sau đã đá mạnh vào người tôi một cái.
“Sao mày dám ăn hỗn xược với bà nội như thế? Bà nội mày chẳng phải là vì tốt cho mày sao, mày là đứa con chẳng có giá trị gì, có người chịu bỏ tiền ra cưới mày đã là may mắn lắm rồi.”
Tôi không thể tin rằng ba tôi cũng vì tiền mà nhẫn tâm bán đứng chính con mình.
Còn mẹ tôi thì từ đầu đến cuối chỉ im lặng, dường như bà ấy cũng tán thành với quyết định này.
Nhưng tôi không thể để mặc cho họ muốn gì thì .
Tôi cúi người lật nhào cả cái bàn ăn, quyết liệt bày tỏ sự phản đối của mình.
Có lẽ, khi thấy tôi phản ứng dữ dội như , đối phương sẽ không dám để đứa con trai ngốc nghếch của ông ta cưới tôi nữa.
Thằng ngốc thấy tôi nổi giận thì sợ hãi trốn ngay sau lưng ba hắn, vừa chảy nước miếng vừa khóc lóc ỉ ôi.
“Vợ giận rồi, vợ đáng sợ quá đi à. Ba ơi, cứu con với, con sợ vợ lắm!”
Bạn thấy sao?