Trốn Thoát – Chương 3

Chương 3

Bà nội tôi chủ nhận lấy mớ rau trong tay tôi : “Con về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay bà sẽ nấu cơm.”

Tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bà nội tôi thay đổi thái độ nhanh đến bất thường.

Thấy tôi vẫn đứng chần chừ, bà ta có vẻ hơi mất kiên nhẫn, từng bước từng bước đẩy tôi ra khỏi cửa bếp.

Tôi không vội rời đi ngay, mà nán lại bên ngoài, muốn xem xem bà nội tôi định giở trò gì.

Quả nhiên, tôi vừa bước ra khỏi bếp vài bước thì họ tôi cũng lén lút đi ra.

Anh ta đưa cho bà nội tôi một lọ thuốc chuột.

“Thiêu không c.h.ế.t thì cho nó uống thuốc độc, tôi không tin con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó mạng lớn đến .”

Bà nội tôi nhận lấy lọ thuốc chuột, suy nghĩ một hồi rồi : “Nhưng mà đại sư bảo là phải thiêu chết, chứ bỏ độc c.h.ế.t thì…”

Anh họ tôi giật lấy lọ thuốc chuột, vặn nắp rồi đổ thẳng vào bát cơm của tôi.

“Miễn là nó c.h.ế.t là chứ gì, đằng nào cuối cùng cũng phải mang đi hỏa táng, thì thiêu c.h.ế.t với bỏ độc c.h.ế.t có khác gì nhau đâu. Bà còn chần chừ nữa thì hết ngày Thanh Minh mất.”

Bà nội tôi cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Thấy họ đổ thuốc ít quá, bà ta lại cẩn thận thêm vào một chút.

Như thể sợ tôi lại sống dậy một lần nữa vậy.

Đến bữa ăn, tôi chằm chằm bát cơm đầy thuốc chuột trước mặt, hận không thể hất thẳng vào mặt bọn họ.

Bà nội tôi đang với tôi, nụ hiền từ đến lạ.

Nhưng khuôn mặt đó, từ khi tôi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng thấy bao giờ.

Mà đằng sau nụ giả tạo kia, lại là những lưỡi d.a.o sắc nhọn, sẵn sàng lăng trì tôi đến c.h.ế.t không toàn thây.

Bà nội tôi thúc giục: “Ngẩn người ra ̀m gì đấy? Còn không mau ăn cơm đi.”

Tôi vẫn chần chừ, không hề đũa.

Anh họ tôi đã sốt ruột đến không thể chờ đợi nữa, ta gắt lên: “Mày đứng ngây ra đó gì? Ăn cơm đi!”

Nhìn thấy bọn họ nóng lòng đến , tôi đột nhiên nảy ra một kế sách.

Tôi giả vờ ôm bụng, nhăn nhó rên rỉ vì đau.

Rồi lập tức lao ra khỏi bàn ăn, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Nhưng sau khi chạy vào nhà vệ sinh, tôi lại nhanh chóng trèo tường trốn ra ngoài.

Đợi mãi không thấy tôi quay lại, bà nội tôi bèn đứng ở cửa nhà vệ sinh gọi với vào vài tiếng.

Nhưng mãi mà chẳng có ai đáp lại.

Bà ta hốt hoảng chạy nhanh vào nhà vệ sinh, phát hiện bên trong không có một ai.

Bà ta vội vàng gọi họ tôi đến, cho rằng tôi có thần thông gì đó, luôn thoắt ẩn thoắt hiện một cách khó hiểu.

Nhưng họ tôi lại mất kiên nhẫn mắng nhiếc: “Bà đúng là ngu ngốc hết chỗ , đến một con nhỏ c.h.ế.t tiệt mà cũng không trông nổi.”

Nhân lúc bọn họ đang ngơ ngác đứng trong nhà vệ sinh, tôi nhanh chóng lẻn vào nhà.

Tôi lén lút chia bát cơm có thuốc chuột của mình thành hai phần, rồi đưa cho bà nội và họ tôi mỗi người một phần.

Sau đó, tôi vứt cái bát dính thuốc chuột đi, rồi lại múc cho mình một bát cơm mới.

Làm xong hết những việc này, tôi ngoan ngoãn ngồi vào bàn, chờ đợi bọn họ quay lại.

Chẳng mấy chốc, bà nội và họ tôi mặt mày ngơ ngác bước vào nhà.

Khoảnh khắc thấy tôi, sắc mặt của bọn họ còn khó coi hơn cả lúc nãy.

Bà nội tôi hùng hổ bước đến, giật mạnh cánh tay tôi gầm lên: “Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia, mày đã biến đi đâu vậy? Có phải ngày Thanh Minh này mày bị ma ám không?”

Tôi nhỏ giọng đáp: “Cháu vừa từ nhà vệ sinh ra thì bà Vương hàng xóm gọi cháu sang giúp một tay ạ.”

Tuy rằng bọn họ vẫn còn nửa tin nửa ngờ, việc ép tôi ăn hết bát cơm có thuốc chuột kia mới là mục đích chính.

Thế là cả hai người vội vàng ngồi vào bàn ăn, thúc giục tôi ăn cơm cho nhanh.

Tôi liền ngoan ngoãn bưng bát cơm lên ăn, còn cố ăn rất ngon lành và vui vẻ.

Bà nội và họ tôi cũng hưng phấn ăn cơm.

Nhưng chưa đầy năm phút sau, bát cơm trên tay bà nội tôi bất ngờ rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ngay sau đó, bà ta loạng choạng ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép. Hai mắt trợn ngược lên đầy kinh hãi.

Có lẽ vì họ tôi còn trẻ khỏe, nên ta trụ lâu hơn bà nội tôi một chút.

Nhưng chẳng mấy chốc, ta cũng gục xuống bất tỉnh nhân sự, giống y như bà nội tôi.

Nếu bát cơm đó là một mình tôi ăn hết, thì giờ này có lẽ tôi đã mất mạng rồi.

Nhưng vì hai người bọn họ chia nhau ăn, nên vẫn có thể cầm cự một lúc lâu.

Tôi hai kẻ đó lăn lộn đau đớn trên sàn nhà, trong lòng trào dâng một cảm giác hả hê khôn tả.

Tuy nhiên, tôi sẽ không để bọn họ chết ngay lập tức, vì dù sao ở đây cũng chỉ có một mình tôi, tôi không thể nào giải thích rõ ràng mọi chuyện .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...