Anh họ tôi khó chịu đáp lại: “Bà hỏi tôi thì tôi biết thế nào , hay là bà cũng vào trong đó xem thử đi?”
Bà nội tôi cưng chiều vỗ nhẹ vào lưng họ và : “Cái thằng ngốc này chỉ biết nhảm nhí. Nhưng mà, nó đằng nào cũng không thể chạy thoát đâu, lửa lớn thêm chút nữa thì nó chắc chắn sẽ c.h.ế.t không toàn thây, như đỡ tốn tiền đưa đi hỏa táng.”
Vừa , bà nội tôi vừa cố sức nhấc chiếc thùng đựng đầy dầu bên cạnh lên.
Bà ta nhẫn tâm đổ hết số dầu trong thùng vào chuồng bò đang bốc cháy ngùn ngụt.
Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên dữ dội, tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ.
Cùng lúc đó, trước cửa nhà bà nội tôi cũng tập trung ngày càng đông người dân trong làng.
Họ ai nấy đều tỏ ra vô cùng lo lắng, không ngừng thúc giục bà nội tôi.
“Bà à, sao còn không mau dập lửa đi? Đứng ngây người ra đó gì ?”
“Đúng , trong chuồng bò có ai không đấy?”
Nhưng bà nội tôi vẫn thản nhiên đứng , bà ta không thiêu rụi chuồng bò đến sạch sẽ thì vẫn lo sợ tôi sẽ sống lại.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian cháy rụi, ngọn lửa trong chuồng bò cũng lụi tàn.
Cả cái sân rộng lớn giờ đây chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn.
Bà nội và họ tôi lập tức xúm lại, cố gắng tìm kiếm dấu vết cho thấy tôi đã bị thiêu chết.
Nhưng dường như chẳng có gì cả.
Ngay lúc hai người họ đang ngơ ngác nhau, tôi đã bước qua đám đông đứng ở ̉ng và đi thẳng vào trong.
“Bà nội ơi, chuyện gì xảy ra ? Sao lại có cháy thế này?”
Khoảnh khắc bà nội và họ quay đầu lại thấy tôi, trông họ như thể vừa thấy ma quỷ hiện hình.
“Mày… mày… mày từ đâu chui ra ?”
Anh họ tôi lắp ba lắp bắp chất vấn tôi.
Tôi như không biết gì, khoác tay bà nội.
“Bà nội, cháu lo bà một mình lên mộ tổ sẽ gặp nguy hiểm, nên cháu đi tìm bà.”
“Không ngờ trên núi lại thấy trong làng bị cháy, không ngờ lại là nhà mình.”
Bà nội tôi nửa ngày trời không dám hé răng nửa lời, chỉ dám lén lút họ tôi.
Tiếng bàn tán của dân làng ngày càng lớn dần.
Tôi và bà nội tôi đều có bằng chứng ngoại phạm, nên mọi người đương nhiên sẽ đổ dồn mọi nghi ngờ vào họ tôi.
Tôi đi đến trước chuồng bò, quan sát kỹ một chút.
“Sao chuồng bò lại cháy như ? Và sao lại còn đổ thêm dầu vào lửa nhỉ?”
Tôi cố đá một cái vào thùng dầu bên cạnh.
Anh họ lo lắng chỉ tay vào tôi: “Mày có ý gì? Mày là tao phóng hỏa à?”
Tôi không trả lời, tôi không quan tâm sự thật là gì, điều tôi quan tâm là may mắn tôi vẫn còn sống.
Anh họ bình thường trong làng không nhiều người ưa thích.
Vậy nên khi ta chuyện này, mọi người cũng không cảm thấy lạ.
“Không chừng chính là nó phóng hỏa đấy, thằng bé này thường ngày ra không biết bao nhiêu chuyện rồi.”
Đối mặt với những lời chỉ trích từ mọi người, bà nội trợn mắt tôi một cái.
Sau đó, bà đi đến bên họ, muốn an ủi ta..
Nhưng họ tôi lại hất tay bà ta ra và gằn giọng: “Đều tại bà già c.h.ế.t tiệt này hỏng hết chuyện, phần còn lại bà tự mà giải quyết đi.”
Nói rồi, họ tôi hùng hổ chạy ra ngoài.
Chuồng bò thì đã bị thiêu rụi, tôi thì vẫn còn sống nhăn răng, bà nội tôi dù có đau lòng đến mấy cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn ngọt mà thôi.
Đến tối, họ tôi lại tung tăng trở về nhà, trông ta có vẻ rất vui, như thể vừa có chuyện gì đó rất đáng mừng .
Vừa bước vào cửa, họ tôi đã ầm Ĩ kêu đói bụng.
Bà nội tôi đi ra, liếc xéo tôi một cái đầy khó chịu: “Nhìn cái gì mà , còn không mau đi nấu cơm đi, không nghe thấy cháu ngoan của tao đói bụng à?”
Nói xong, bà nắm tay họ kéo vào trong nhà, còn đóng chặt cửa lại.
Ngày xưa, khi gặp huống này, chắc chắn bà nội sẽ lén lút cho họ cái gì đó.
Hôm nay tôi nghĩ họ chắc chắn đang bí mật gì đó.
Tôi vừa nấu cơm vừa cố gắng suy nghĩ xem họ có thể gì nữa.
Dù sao thì vẫn còn vài giờ nữa mới hết Thanh Minh.
Với tính cách của họ, họ sẽ không dễ dàng từ bỏ như .
Đúng lúc tôi đang chìm trong những suy nghĩ miên man thì bà nội tôi bất ngờ đi đến bên cạnh.
“Vụ cháy lúc chiều có con sợ không?”
Nhìn khuôn mặt có vẻ hiền từ của bà ta, tôi lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Tôi vẫn hiểu rõ cái đạo lý “không có chuyện gì mà tự dưng tốt bụng, không gian thì trộm”.
Tôi không gì, chỉ khẽ gật đầu.
Bạn thấy sao?