Trốn Thoát Mạt Thế [...] – Chương 5

Chương 5

12.

Buổi tối, mọi người tụ tập đông đủ trong khu nhà an toàn. Ở giữa đốt một đống lửa trại, phía trước là đại diện các đội dị năng, phía sau là đám người sống sót.

Phó Miên ánh mắt bừng bừng lửa giận.

“Các vị, tôi và Cố Tư Uyên đều là người sáng lập căn cứ. Hôm nay gọi mọi người đến đây, chính là để bàn rõ: ai mới là người phù hợp nhất để quản lý nơi này.”

Mọi người chị ấy, tôi, cuối cùng… đồng loạt về phía Cố Tư Uyên.

Dạo gần đây, Phó Miên như gà mẹ bảo vệ gà con, hận không thể buộc tôi vào thắt lưng mang theo khắp nơi.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Cố Tư Uyên thì muốn giải thích, muốn xin lỗi, mà chẳng tài nào chen vào nổi, cuối cùng chỉ có thể nhân lúc đêm đen gió lớn, Phó Miên ngủ say, lén trèo cửa sổ chui vào phòng tôi.

Thực ra tôi biết rõ ta và Tống Âm Âm không gì cả.

Nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Kiểu như…

Cái cảm giác tưởng rằng trà xanh chỉ liếc mắt đưa với mỗi , ai ngờ quay đầu thấy nhỏ đang gạ cùng lúc tám đứa!

“Châu Châu, trong lòng thật sự chỉ có em.”

Câu này ra… đúng bài luôn.

Tôi vốn định không tha thứ, mà.

Cố Tư Uyên lấy từ sau lưng ra một bộ dây đeo s.ú.n.g kèm vòng da buộc đùi, mắt ửng đỏ:

“Chỉ cần Châu Châu không giận nữa, chịu cho một cơ hội, em muốn trừng thế nào cũng .”

Câu từ chối kẹt cứng trong cổ họng.

Ai cũng biết.

Không ai có thể không với dây đeo s.ú.n.g cả.

Bình luận màn hình lại bùng nổ:

【Cái cách xin lỗi này tôi thích nha, hắc hắc hắc, đẹp, đáng xem, diễn thêm chút đi!】

【Đạo diễn ơi cho em vô diễn vai quần chúng hai tập thôi cũng !】

【Cố Tư Uyên chưa từng bị dạy dỗ qua hả? Cái này cái này… ai chịu nổi trời?】

【Tôi thật, mấy chiêu rề rà trước kia của ta đều vô ích. Châu Châu thấy dây da là ánh mắt sáng lên luôn rồi!】

【Châu Châu ngoài thì có vẻ thâm trầm, ai ngờ là một em bé mê sắc đẹp.】

Khụ.

Mặt tôi hơi đỏ lên.

Đám bình luận này… có thể bớt vạch trần người ta một chút không hả?

13.

Đầu ngón tay tôi khẽ lướt qua yết hầu của Cố Tư Uyên, ấy khẽ một cái.

Tôi có hơi tò mò:

“Không phải thích chị Phó Miên sao?”

“Em sẽ đi thích địch của mình à?”

[ – .]

Ơ… nghe thì thấy sai sai, kịch bản cũng không đúng, không hiểu sao… tôi lại thấy có lý mới ghê!

Từ hôm đó trở đi, Cố Tư Uyên bắt đầu mỗi đêm đều thay đồ khác nhau trèo cửa sổ chui vào phòng tôi.

Nào là vest, quân phục, có cả… đuôi cáo, tôi đỡ không xuể!

Bình luận màn hình tràn ngập một kiểu:

【Cố Tư Uyên tìm đường tắt để nắm trọn trái tim Doãn Châu rồi!】

Tôi đỏ mặt tim đập mấy ngày liền, sống trong trạng thái lưng chừng cấm kỵ.

Cho đến hôm nay.

Cố Tư Uyên trèo cửa sổ thì bị Phó Miên tóm gọn tại trận.

Chị ấy giận đến mức triệu tập toàn bộ căn cứ họp khẩn, đòi đuổi thẳng cổ ra khỏi căn cứ.

14.

Khóe môi Cố Tư Uyên treo nụ như chẳng có gì xảy ra, hoàn toàn không xem chuyện này ra gì.

Lén lút bóp nhẹ tay tôi một cái.

Tôi chớp chớp mắt vô tội, về phía chị Phó Miên.

Chị Phó liếc tôi một cái, ánh mắt như thể đang : Em mà còn giả nai là chị đập em đấy!”

Bỗng nhiên, Tống Âm Âm đứng phắt dậy, chính khí lẫm liệt hô lên:

“Các người sao có thể đối xử với Cố như ! Anh ấy vất vả dựng căn cứ này, giờ lại đối xử bất công thế này à? Tôi phản đối! Đây rõ ràng là vắt chanh bỏ vỏ!”

Mọi người xung quanh im phăng phắc.

Phó Miên lại gật đầu tán thưởng:

“Đồng chí này rất chuẩn. Đúng , tôi chính là muốn vắt chanh bỏ vỏ, ai bảo Cố Tư Uyên dám ve vãn người của tôi!”

Tống Âm Âm nghẹn họng.

Cô ta chưa chịu thua, nghiêm mặt chỉ vào tôi:

“Các người đều bị Doãn Châu mê hoặc rồi! Nhìn ta kìa, ngày nào cũng ăn mặc lồng lộn như đi trình diễn, sống giữa cái thời tận thế còn mà ta muốn gì thì ? Chẳng lẽ vì ta mà các người muốn quay lưng với Cố sao?!”

Phó Miên tiếp tục gật đầu:

“Lại rất đúng. Đúng , tôi chính là vì Doãn Châu mà quyết tuyệt giao với Cố Tư Uyên.”

Tống Âm Âm trước mắt tối sầm: Cái đám này còn biết xấu hổ không hả?!

Cô ta níu lấy tay áo Cố Tư Uyên, vẻ mặt đau khổ:

“Anh Cố, tỉnh táo lại đi! Đừng bị Doãn Châu mê hoặc nữa!”

Cố Tư Uyên ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

“Cô cũng thấy Châu Châu rất mê người à?”

Sau đó, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vẻ mặt đầy tủi thân:

“Châu Châu nhiều người thích như … em sẽ không bỏ rơi đấy chứ?”

Mặt Phó Miên đen như đáy nồi, tay run run chỉ thẳng vào hai đứa tôi:

“Cố Tư Uyên! Bỏ cái tay đó ra ngay cho tôi!!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...