3.
Trong nguyên tác, Phó Miên sẽ bị thương trong một đợt tang thi tấn công, và Cố Tư Uyên sẽ phát huy năng lực dị năng siêu ngầu siêu bá đạo của mình, dũng cảm xông pha cứu nàng.
Hai người họ từ đó… vừa gặp đã .
Nhưng để tăng độ thân thiết giữa tôi và cái đùi vàng của mình… chị Phó Miên.
Tôi lập tức lên kế hoạch hỏng tiết ấy, định xông ra đỡ đòn thay chị.
Kết quả là, tôi vừa mới lao lên, thì Cố Tư Uyên đã nhanh hơn một bước, nhào ra chắn trước mặt tôi với chị Miên và… bị đ â m xuyên người.
Rồi còn cố gắng gượng với tôi một cái đầy bi thương:
“Các… các người… không sao là tốt rồi…”
Sao tôi thấy có gì đó… sai sai…
Hừ.
Tâm tư của trà xanh chẳng lẽ tôi không hiểu?
Rõ ràng là muốn tranh giành Phó Miên với tôi chứ còn gì nữa!
Khụ khụ… khụ khụ…
Còn chưa kịp bước vào phòng họp, đã nghe tiếng Cố Tư Uyên ho vang cả hành lang.
Thấy tôi với chị Miên bước vào, hắn ta liền ngẩng đầu, mắt ngân ngấn lệ, yếu ớt quay nghiêng mặt để lộ góc nghiêng đẹp hoàn hảo 7 phần.
Không thể phủ nhận Cố Tư Uyên đúng là đẹp trai. Lông mày rậm, mắt sáng như sao, đường nét gương mặt sắc sảo rắn rỏi, đôi mắt mí lót như chứa cả bầu trời tinh tú.
Nhưng giờ thì mặt tái nhợt như thiếu m á u.
Đúng là đẹp trai mà yếu đuối, lại càng khiến người ta thấy thương.
Cơ mà chỉ khi không phải đang giả vờ thôi.
“Xin lỗi nhé, chắc vết thương lần trước vì cứu hai người mà vẫn chưa lành. Không sao đâu, tôi ho một lúc là ổn thôi.”
Tôi đảo mắt một cái.
Mấy cái điệu bộ màu này mà đem diễn tuồng chắc đoạt giải lớn.
“Cố Tư Uyên, sao lại nặng đến thế?”
Phó Miên hốt hoảng chạy đến vỗ nhẹ lưng hắn, vẻ mặt đầy lo âu.
“Không sao đâu. Là tôi quên mất bản thân vốn đã bị thương, lại thấy hai người rơi vào nguy hiểm nên mới liều mình lao ra. Suýt chút nữa còn liên lụy hai người… thật sự xin lỗi.”
Hả? Nghe thì như đang xin lỗi, thực ra là đang khoe hành nghĩa hiệp của mình đấy!
Quả nhiên là… một chén trà xanh đậm đặc!
4.
Nghe thấy Cố Tư Uyên , quả nhiên Phó Miên lại càng cảm thấy áy náy.
Tôi lập tức rướn mắt, nặn ra vài giọt nước mắt.
“Đều là lỗi của tôi! Cố lão đại với chị Phó Miên đều bị tôi liên lụy, nếu không phải tại tôi quá yếu đuối, lần trước đã chẳng bị lũ tang thi vây kín rồi, hu hu…”
“Châu Châu, em đừng tự trách. Cũng tại chị sơ ý, không bảo vệ tốt cho em.”
Phó Miên quýnh lên, bên trái thì vỗ vỗ lưng Cố Tư Uyên, bên phải lại lật đật móc khăn tay ra lau nước mắt cho tôi, trông thương tôi lắm.
“Ái dà!”
Cố Tư Uyên đổ cốc trà.
“Xin lỗi nhé, không cố ý phiền hai người đâu. Tôi chỉ muốn uống chút nước thôi, chỉ là… tay tôi… cuộc sống hằng ngày thật là bất tiện quá.”
[ – .]
Khuôn mặt trắng bệch, môi mím lại với nụ bất lực. Vẻ u sầu xen lẫn phong thái phóng khoáng của tuổi trẻ, chỉ có điều… tay run liên hồi.
Rõ ràng là đang ám chỉ Phó Miên phải chăm sóc ảnh mà?
Ôi trời đất quỷ thần ơi, cái đùi vàng mà tôi vừa ôm , giờ mà bị người ta cướp mất, chẳng phải tôi sẽ bay màu như nguyên tác trong tận thế sao?
Thấy chị Phó Miên sắp lên tiếng, tôi lập tức lóe lên một kế:
“Để em chăm sóc Cố lão đại cho!”
“Hả? Châu Châu, em không? Chị sợ em sẽ mệt đấy.”
Phó Miên tôi đầy lo lắng.
“Em ! Dạo gần đây chị còn phải bận rộn lập đội tiên phong chuẩn bị chống đợt tang thi tiếp theo nữa mà. Với lại bình thường em toàn phiền mọi.”
5.
Tôi quyết định phải xử đẹp Cố Tư Uyên.
Đêm đen gió lớn, tôi mặc một bộ Lolita đen tuyền, trong người giấu sẵn thuốc tê mới trộm từ phòng thí nghiệm, lén lút lẻn vào nhà bếp.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Tên này thật sự là ức h.i.ế.p người quá đáng, quá đáng lắm rồi!
Ban đầu tôi muốn chăm sóc ta chẳng qua chỉ để ngăn không cho ta tiếp cận chị Phó Miên.
Ai ngờ hắn lại đằng chân lân đằng đầu, như tôi là bảo mẫu riêng của ta không bằng!
Mấy hôm trước tôi vừa bước vào phòng, đã thấy trán lấm tấm mồ hôi, bảo là do tay bị thương nên không mặc áo.
Tôi cúi đầu xuống.
Áo sơ mi lỏng lẻo trễ xuống tận eo, cánh tay gầy rắn rỏi quấn đầy băng trắng.
Thấy tôi đến, vô cùng tự nhiên ngoắc ngoắc tay:
“Châu Châu, ngại quá, em giúp mặc áo không?”
Tôi đặt bát đũa xuống, mặt không cảm kéo áo sơ mi của lên một phát đến tận cổ.
“Xong rồi, ăn cơm!”
Tôi ngồi xuống mép giường, chỉ vào mâm cơm:
“Cố lão đại, ăn xong thì đưa tôi mang xuống rửa cũng .”
Cố Tư Uyên mỉm :
“Cảm ơn Châu Châu. À phải rồi, trên nóc tủ còn hộp đồ hộp rau, nhớ em thích ăn nên để dành, để lấy cho.”
Hắn vươn chân quỳ lên giường, với tay lên tủ. Áo sơ mi khẽ vén lên, để lộ phần eo thon gọn rắn chắc.
Đường cong hấp dẫn cứ đung đưa trước mắt tôi, khiến tôi vô thức nuốt nước bọt, suýt chút nữa đến đờ cả người.
Tên này tuy đáng ghét, mà… thân hình này, qua đã thấy rất có sức bền.
Khoan! Vấn đề không phải ở đây!
Hôm nay là tôi vào, lỡ mai mốt chị Phó Miên mà vào, chẳng phải sẽ bị sắc đẹp của mê hoặc sao?
Tôi lập tức bật dậy khỏi giường, tránh xa cái eo tội nghiệt kia.
“Cố lão đại! Sau này phải giữ gìn phẩm hạnh đàn ông, cái đó… cái đó không tùy tiện khoe ra cho người khác !”
“Ừ, hiểu rồi…”
“Hiểu cái gì cơ?”
Cố Tư Uyên liếc theo tôi, yết hầu khẽ , rồi xoay người, nhẹ nhàng kéo dải ruy băng trên chiếc váy Lolita của tôi.
“Anh hiểu ý Châu Châu mà. Sau này mấy chuyện thế này… chỉ nhờ Châu Châu thôi.”
Bạn thấy sao?