1.
Khi làn sóng zombie tràn tới, tôi đứng trên đầu tường, mặc váy xòe bồng bềnh, tay cầm ô hoa nhỏ, xa xa dõi theo nữ chính đang chiến đấu đẫm m á u ở phía dưới.
“Chị ơi cố lên nha…”
“Chị giỏi quá đi… cẩn thận bên trái đó chị…”
Mấy đội viên xung quanh tôi mà đen mặt, lầm bầm:
“Đội trưởng sao lại bị ta mê hoặc đến thế chứ…”
Tôi liếc qua một cái, hắn lập tức nặn ra nụ gượng, trông như kiểu tức mà không dám .
Nửa tiếng sau, nữ chính Phó Miên trở lại, toàn thân đẫm m á u, tay xách theo một túi đồ.
Tôi vội chen trái đạp phải, nhiệt chạy tới, dịu dàng chạm lên má ấy.
“Chị ơi… chị vất vả rồi… Châu Châu thấy có lỗi lắm, chẳng giúp gì , chỉ biết kéo chân chị thôi, hu hu hu…”
Phó Miên thản nhiên lau vết m á u trên mặt, mỉm đưa gói đồ cho tôi.
“Châu Châu gì thế, chị giải quyết mấy việc nhỏ này thay em thì cần gì kể công? Mau thử xem có thích không.”
Tôi mở gói đồ ra, bên trong là một chiếc váy lolita lộng lẫy khác.
Thứ váy mà ngoài đời tôi chẳng dám mặc cũng chẳng đủ tiền mua thì ở mạt thế này, tôi có hẳn một tủ đầy.
“Chỗ này vốn là cửa hàng chuyên bán lolita từ khi mạt thế đến, bên trong toàn là zombie. Để lấy cũng tốn không ít công sức.”
“Chị ơi!”
Tôi nắm lấy tay nữ chính.
“Váy vóc đều là thứ yếu, chỉ cần chị bình an vô sự, Châu Châu cả đời không mặc mấy cái này cũng !”
Phó Miên lập tức rưng rưng, ánh mắt đầy cảm .
“Châu Châu em …”
“Miên Miên chị …”
“Ọe…”
Đội viên tên Đỗ Lão Nhị bên cạnh thật sự không nhịn nữa, nôn khan một tiếng. Tôi thì như không hề nghe thấy, tiếp tục đắm đuối nhau với chị ta.
Đến khi mấy người khác gọi Phó Miên đi tìm vật tư, tôi mới vẫy vẫy chiếc khăn tay bé xíu, nức nở tiễn cái đùi vàng của tôi đi trong lưu luyến.
Phó Miên tôi mềm yếu như cọng bún, dứt khoát nhảy xuống khỏi xe.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
“Châu Châu! Đây là bùa hộ mệnh của chị, em cầm lấy! Đây là d.a.o của chị, cũng đưa em… mà thôi, em vào thẳng phòng của chị đi, như thế mới an toàn tuyệt đối!”
Một người bên cạnh không nhịn chen vào:
“Đội trưởng Phó, con nhỏ Doãn Châu này toàn giả vờ, chị không nhận ra nó là kiểu trà xanh level S à!”
[ – .]
“Im ngay! Tôi cũng là con , trà xanh hay không chẳng lẽ tôi không ra? Em ấy là em thân nhất của tôi, sự dịu dàng, lương thiện, hoạt bát, đáng của em ấy đều là từ tận đáy lòng, hoàn toàn không phải giả vờ như mấy người ! Mấy người ghen tị với em ấy thôi!”
Mọi người đồng loạt ngã ngửa.
Tôi quay sang tên vừa , nhếch môi khiêu khích, rồi ngay sau đó lại nhào vào vòng tay của Phó Miên.
2.
Tôi xuyên vào thế giới mạt thế nửa năm rồi, giờ thì đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Túm váy, tôi thong thả bước lên lầu.
Xung quanh toàn là người sống sót với quần áo rách rưới, ánh mắt thì trống rỗng, thất thần. Thấy tôi đi ngang, ai nấy đều lịch sự gật đầu chào:
“Chị Doãn Châu.”
“Ừ.”
Bây giờ là cuối thế kỷ 22, Bắc Cực tan chảy, virus thời cổ đại bùng phát, cả thế giới bị đại dịch tang thi nuốt trọn.
Nữ chính Phó Miên sở hữu dị năng hệ không gian, đồng hành cùng nam chính Cố Tư Uyên vượt muôn trùng khó khăn, cuối cùng xây dựng lại căn cứ, cứu rỗi nhân loại.
Nhưng… giữa chừng có một lỗi nhỏ, tôi xuyên vào truyện này.
Ban đầu, nhân vật của tôi đúng chuẩn kiểu nền. Trong tận thế, chuyện tự nguyện hiến thân cầu sống vốn rất thường thấy.
Tôi chính là kiểu nữ phụ điển hình ấy, chủ dâng gối bị nam chính Cố Tư Uyên lạnh lùng từ chối, tiện thể khiến nữ chính ghen, để nổi bật cảm sâu đậm giữa hai người.
Sau đó thì bị biến mất trong một trận hỗn chiến với Vương tang thi, c h ế t không kèn không trống.
Quá ư là… chóng vánh.
Thế là tôi quyết định chủ đi tìm nữ chính trước, không những định ôm chặt lấy cái đùi vàng của chị ấy để sống sót qua đại loạn lần cuối…
Mà còn tranh thủ bồi bổ thêm cho chị ít kiến thức vật lý đại học nữa.
Phó Miên là người sở hữu dị năng hệ không gian cấp đỉnh, thế mà trong truyện chỉ mỗi việc gánh đồ di từ đầu đến cuối? Nói nghe có buồn không?
“Chị ơi, hôm nay mình học về… khí lực học nha!”
Tôi lấy ra quyển sách vật lý đại học mà mình cất công thu nhặt , chuẩn bị dạy dỗ lại đùi vàng của mình. Dù gì thì kiến thức chính là sức mạnh!
Mấy thứ như đại bác không khí nè, dịch chuyển tức thời nè, bẻ cong không gian nè, học hết đi nha!
Kết quả là, Đại ca Đỗ tươi cắt ngang tôi:
“Doãn Châu, Cố mời em và chị Phó Miên qua phòng họp.”
Tôi: 【…Không đi không?】
Nam chính Cố Tư Uyên thủ lĩnh căn cứ.
Tôi diễn vai trà xanh rất sống , người xung quanh chia hai loại: một loại cực kỳ dị ứng với tôi, là thấy ghét.
Loại còn lại thì muốn ôm đùi tôi, nhờ tôi cầu nối với Phó Miên để kiếm lợi.
Chỉ có Cố Tư Uyên là khác biệt.
Hắn… hắn bắt chước tôi!
Bạn thấy sao?