Bốn bề ánh lên đèn đỏ, cảnh báo bắt đầu vang lên.
“Đây là gì ?”
Anh trả lời: “Muốn chết đến thế à? Vậy thì chúng ta cùng chết.
“Căn phòng này có thể bảo vệ người, cũng có thể người, sau một giờ nữa.”
Anh chỉ vào một chiếc hộp bạc gắn trên tường.
“Bom sẽ nổ, và chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới địa ngục.”
Tôi cố gắng níu lấy góc áo , né ra.
“Phong Diễn, chúng ta có con mà…”
Anh lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi lùi ra ngoài, bẻ gãy chìa khóa.
Cánh cửa nặng nề khép lại, tôi chỉ kịp thấy bóng lưng lạnh lẽo của .
Trong này hoàn toàn không có tín hiệu.
Tôi loạng choạng đi lại, tìm cách thoát ra.
Căn phòng kín mít, không một kẽ hở.
Cửa chế tạo đặc biệt, nặng vô cùng.
Tồi tệ hơn, ngay khi rời khỏi, chiếc hộp bạc trên tường bắt đầu đếm ngược.
Tôi thật không ngờ ấy lại quyết liệt đến mức này.
Lần này thực sự là ngồi chờ chết rồi.
21
Không biết bao lâu đã trôi qua, tôi nghe thấy những rung yếu ớt từ trên mặt đất.
Hẳn là đã có một vụ nổ mạnh lắm mới lan tới tận đây.
Lát sau, Trình Quả mò xuống tầng hầm.
“Tô Tri Du!”
Tôi ghé sát cửa hét lên: “Tôi ở trong này!”
“Chìa khóa đâu?”
“Quả Quả, cậu mau chạy đi, chìa khóa bị Phong Diễn bẻ gãy rồi, bên trong có bom.”
“Bom!” Giọng ấy run rẩy.
Bên ngoài vang lên tiếng đập mạnh, Trình Quả đang cố cửa.
Tôi hỏi: “Phong Diễn đâu rồi?”
“Chạy rồi! Tôi kích nổ sân sau nhà cậu thì ta vừa xong Tô Tĩnh An và đám người đó, ném xác vào lửa rồi chạy mất. Trời ơi, cậu không biết đâu, cái đuôi của ta đáng sợ lắm, cao đến hai tầng nhà! Một chiêu thôi là mười mấy người bị ta ném vào đống lửa rồi!”
Tôi bật : “Cậu hơi quá rồi đấy.”
Cô ấy dần bình tĩnh lại, hỏi: “Còn bao nhiêu thời gian, tôi đi tìm người.”
“Năm phút.”
“……”
Tôi có thể tưởng tượng Trình Quả bên ngoài đang ôm đầu, gào lên như chiếc bánh mì nguyên cám không đường bị bóp nát.
“Trời ơi, tôi không biết mở khóa, cũng không biết tháo bom!”
Tôi an ủi ấy: “Phong Diễn việc gì cũng tuyệt , kể cả cậu có tìm chuyên gia thì cũng không mở đâu, mau lên đi.”
Bên ngoài, ấy bật khóc nức nở.
Tôi : “Mèo chó vẹt cá nhỏ của tôi cần cậu chăm sóc, việc từ thiện của tôi cũng cần cậu tiếp quản, vả lại, con người là thể ấu niên của linh hồn, tôi sắp trưởng thành rồi, chúc mừng buổi lễ trở thành hồn ma của tôi đi.”
“…… Tôi thật sự không nổi với cậu.”
“Còn ba phút.”
Cô ấy nghẹn giọng: “Tôi không nỡ xa cậu!”
Tôi cũng khóc lên: “Dù sao sớm muộn gì cũng gặp nhau ở âm phủ thôi! Cậu ồn ào cái gì chứ! Tôi chết thành quỷ nghèo kiết xác, cậu phải kiếm thật nhiều tiền rồi đốt cho tôi, không thì đến khi cậu chết, chúng ta lại phải ngủ ngoài đường ở âm phủ đấy!”
Cô ấy vừa khóc vừa thút thít.
“Cũng phải, cậu đi gấp quá, chẳng mang theo gì, tôi sẽ giúp cậu lo liệu bên này.”
“Cây khô, cành gãy, quạ chiều tà.”
Cô ấy tiếp lời: “Người mẫu nam ở nhà tôi. Hiểu rồi, tôi sẽ đốt cho cậu vài người mẫu nam trước, vui vẻ trước đã.”
“Cảm ơn, cậu đúng là tốt của tôi, còn hai phút nữa.”
Cô ấy vội vã chạy đi.
Vừa chạy vừa hét: “Tô Tri Du, cậu ma cũng đừng quên tôi nhé!”
Chờ ấy đi rồi, tôi mới cảm thấy nỗi buồn xâm chiếm.
Khốn nạn, Phong Diễn, tôi đã từng , mà lại việc đến mức tuyệt thế này.
Thà cắn chết tôi một phát, để tôi chết nhanh gọn còn hơn.
Tiếng đếm ngược “tít tít” khiến tim tôi thắt lại, chẳng khác nào tra tấn.
Yêu rồi, không hận.
Dù gì, nếu ngày đó hệ thống không đến tìm tôi, tôi không gặp Phong Diễn, có lẽ giờ tôi đã kết hôn với một lão già nhà giàu bị liệt nửa người và mình đầy lở loét rồi.
Vì , dù nghi ngờ đây là một mối lừa đảo, ít ra Phong Diễn cũng đã thật lòng trao cho tôi cảm, ấy quả thật rất tận , chết cũng không hối tiếc.
“Tít, tít, tít…”
Cơn bỏng rát dự kiến đã không đến, mà thay vào đó, cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Một đóa hoa hồng bật ra từ bên trong.
22
Chiếc hộp bạc phát một bài hát tiếng Anh do chính ấy thu âm.
Tôi thắc mắc bước tới, bên trong còn có thêm nhiều hoa hồng, trên tấm thiệp là chữ viết tay của Phong Diễn.
Dòng đầu tiên: [Anh sao nỡ để em chết.]
Dòng thứ hai: [Yên tâm, khi bố mẹ không nhau, em bé sẽ không đến đâu, qua một thời gian nữa nó sẽ tự biến mất thôi.]
Bảo sao trạng mang thai của tôi không ổn định, lúc thì có kết quả, lúc thì không.
Có lẽ vì tôi đã để cảm lên xuống quá nhiều trong thời gian qua.
“Xin lỗi em bé, bố quá ích kỷ rồi. Anh biết em ghét rắn, không muốn mất em, nên đã giấu diếm. Tiểu Du, từ giờ sẽ không phiền em nữa.”
Tôi thực sự không thích kiểu cảm sướt mướt này.
Từ khi trưởng thành, bố mẹ đã từng đi gặp chuyên gia, dù họ không bao giờ “ con,” khi ra hai từ ấy, tôi nổi da gà, rùng mình khắp người.
Tôi ghét khi phải ra chữ “”.
Nhưng Phong Diễn đã dạy tôi cách bày tỏ bằng hành .
Tôi tìm kiếm trong hộp thì thấy một sợi dây chuyền, viên ngọc Thiên Sứ Vô Giá.
Hai hộp lớn chứa những lá thư, đề tên người nhận là Tô Tri Du.
Tôi ngẫu nhiên mở một bức thư “Mừng sinh nhật 200 tuổi,” muốn xem thử định chúc mừng ai.
Câu đầu tiên khiến tôi choáng váng.
[Tiểu Du, xin lỗi, em đã hai trăm tuổi rồi mà vẫn chưa chết . Anh ăn năn hối lỗi, thật sự sai rồi, ngay ngày đầu tiên nhau đã kết duyên số của hai chúng ta lại với nhau. Anh thật sự không biết em có thể sống bao nhiêu tuổi, nếu cảm thấy cuộc sống bất tử quá nhàm chán, thì cứ như em đã , hãy đi tìm niềm vui đi.]
[Thật lòng mà rất buồn, giống như hồi trước chúng ta ngủ cùng nhau, mỗi đêm em lướt xem trai đẹp cũng buồn như , em , đời người ngắn ngủi, sao không thử nhiều chàng trai một chút, cứ thoải mái đi.]
[Anh không chỉ đau lòng đâu, là rất rất đau lòng đấy!]
[Hãy nhớ rằng, họ chỉ là nhà trọ, còn là nhà.]
[Anh thất bại là vì em ghét rắn, mà lại là rắn.]
[Kiếp sinh ra rắn, thực sự xin lỗi.]
[Người em thích, sẽ mãi mãi dõi theo họ, mãi mãi!]
[Anh chỉ là kẻ ích kỷ, ghen tuông và phát điên!]
Vài vệt nước mắt đã khô lại trên giấy.
[Nhưng quá ngu ngốc đã em, chỉ mong em hạnh phúc, không muốn than thở thêm nữa, kẻo em lại thấy đáng thương QAQ.]
Đồ ngốc.
Đâu phải lỗi của , sao lại nhận hết trách nhiệm về mình ?
23
Rất nhiều năm trước, chính tôi là người đã nuôi lớn Phong Diễn.
Anh là rắn, tôi sợ rắn, ban đầu tôi không định cứu .
“Tôi là rồng, mắt mù à?”
Anh lừa tôi, mà tôi lúc đó chỉ là một đứa trẻ mười tuổi ngây ngốc.
Cha dùng ba đấu gạo để bán tôi cho bọn thổ phỉ.
Tôi chạy vào núi, nhặt một con rắn sắp chết.
Con rắn đó rằng nó là rồng, và tôi thực sự tin, chăm chỉ nuôi dưỡng nó lớn lên.
Chúng tôi đều ngây thơ và lương thiện đến mức ngốc nghếch.
Anh là linh xà.
Có một lần xuống núi tìm thức ăn, tôi thấy tội nghiệp nên nhờ cứu em trai bảy tuổi của tôi.
Em tôi khắp người lở loét, mắc bệnh nan y.
Phong Diễn cắn nó một cái, em liền khỏe lại, hôm sau đã có thể bước đi.
Gia tộc họ Tô bắt đầu ý đến chúng tôi.
Khi đó tôi định với nghề chạm khắc gỗ, chỉ có một con dao cong, thiếu một bộ dao khắc tinh xảo hơn.
Phong Diễn đã hóa hình, rất giỏi viết chữ, chỉ có một cây bút lông, thiếu một bộ văn phòng tứ bảo thật sự.
Tiền của chúng tôi không đủ.
Khi ấy bố tôi : “Tiểu Du, ngày trước là bố không đúng, nhà nghèo, bất đắc dĩ mới bán con, giờ con cùng về nhà không?”
Tôi đáp không.
Ông lại đổi lời: “Con và chàng trai nhỏ của con sống cả ngày trên núi cũng không thích hợp lắm đâu.”
“Rất thích hợp mà.”
Ông lại đổi giọng: “Cuộc sống của hai con chật vật, bố cũng không ép buộc, thế này, bố cho con ít tiền, coi như bù đắp cho con, bố chỉ muốn ăn với con một bữa cơm thôi.”
Tôi đồng ý, số tiền ông cho không đủ.
Tôi bán đi con dao cong, cộng thêm tiền của bố, mua cho Phong Diễn một bộ văn phòng tứ bảo hạng nhất.
Về đến nhà, tôi bị ốm nặng.
Phong Diễn : “Tiểu Du, em dậy mà xem này, đã bán chuồng heo của mình, mua cho em một bộ dao khắc mới.”
Tôi thở không nổi.
Phong Diễn bón cho tôi một viên giải dược.
“Tiểu Du, em sẽ không sao đâu, uống thuốc rồi sẽ khỏe thôi.”
Nhưng sau đó, cơ thể tôi bắt đầu lở loét, chi chít vết thương.
Anh hoảng loạn cắn lên người tôi, liên tục truyền máu của mình vào, cố gắng giữ tôi sống.
Giống như cách đã cứu em trai tôi.
Nhưng loại thuốc đó là do bố tôi đặc biệt tìm pháp sư chế tạo, không có giải dược.
Bạn thấy sao?