8
Đầu năm nay, tôi và Giang Quý Bạch điều chuyển công việc, chuyển sang văn phòng mới, chỗ ngồi của chúng tôi rất gần nhau.
Tôi luôn coi ấy như tiền bối.
Anh ấy rất lịch sự, hơn nữa còn biết cách quan tâm phụ nữ.
Có lần, ấy tiện đường đưa tôi về nhà.
Lúc Phong Diễn ôm tôi thì ngửi thấy mùi nước hoa nam, thế là tôi thành thật rõ lý do với ấy.
Sau đó, Giang Quý Bạch xin nghỉ hai tuần.
Lúc ấy quay lại , tôi hỏi thì mới biết.
Anh ấy bảo bị một con rắn đen cắn, phải nằm ICU suốt một tuần.
Khi đó tôi không hề nghi ngờ Phong Diễn, vì ấy luôn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt tôi.
Cho đến khi tôi cờ thấy lộ nguyên hình, với cái đuôi đen.
Cộng thêm việc Giang Quý Bạch rằng, ấy ở tầng 51.
Giữa mùa đông, một con rắn đen không lý do bò lên tầng 51, còn rất chính xác cắn vào tay Giang Quý Bạch, để lại dấu hình chữ “X”.
Chắc chắn là Phong Diễn !
Anh ta giỏi giả vờ lắm!
Nghe tôi với Giang Quý Bạch rằng chưa ly hôn, sắc mặt Phong Diễn thả lỏng hơn, ấy tiến tới ôm tôi rồi ngửi rất lâu.
Giờ tôi mới hiểu, thật ra ấy luôn muốn kiểm tra xem trên người tôi có mùi của ai khác không.
Như một con chó, ấy ngửi khắp người tôi, cuối cùng mới tự hào đặt cằm lên hõm cổ tôi, thoả mãn: “Chỉ có mùi của .”
Tôi đứng ngây ra như trời trồng, thầm nghĩ, đúng là bản năng vật chẳng thay đổi, thích đánh dấu con mồi.
Tôi đẩy ra, giả vờ hỏi bâng quơ: “Chẳng phải đang ở Anh à? Sao về nhanh thế?”
Sắc mặt khựng lại, bịa lý do: “Trong nước có cuộc họp khẩn, về sớm.”
“Vậy sao? Em thấy IP của sáng nay vẫn ở Anh mà.”
Anh có chút bối rối, cố ra vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt lảng đi nơi khác, không dám tôi.
“Có lẽ là điện thoại chưa cập nhật kịp chăng?”
Anh ghé sát, “Anh không lừa em đâu.”
Vẻ mặt ấy trông vô cùng ngây thơ và trong sáng.
Yêu quái này khá hiểu biết về các thói quen xã hội loài người, chưa học cách dối.
Khi tôi, để lộ vẻ bối rối vụng về, chỉ thiếu nước viết bốn chữ “Tôi đang dối” lên mặt.
Tôi cầm điện thoại từ tay , nhanh chân bước ra khỏi phòng ngủ.
Ở chung một phòng với mới là nguy hiểm nhất.
Giờ ấy chưa ăn tôi, chỉ vì muốn tôi máu dự trữ cho .
Vừa đến cửa, tôi nhận tin nhắn từ Quả Quả.
[Có thể ăn nhiều lòng đỏ trứng cũng sẽ cho kết quả thử thai dương tính, qua đây kiểm tra nhé. Nếu thật sự muốn ly hôn, hãy suy nghĩ kỹ về đứa bé này.]
Tôi nhắn lại: [Được.]
Phong Diễn từng bước theo sát tôi.
Tôi quay lại lạnh lùng : “Chưa đến lúc đi ngủ, đừng có lại gần em.”
Dù sao ấy ngủ cũng chỉ để hút máu mà thôi.
Biết đâu khi hút hứng quá, ấy sẽ nuốt chửng tôi một phát luôn thì sao.
Anh ấy bày ra vẻ mặt hối lỗi, lại thoáng hiện chút bối rối.
“Anh là thích em, mới cùng em…”
“Dừng lại.”
Anh ấy ngoan ngoãn im lặng.
Lời người còn chẳng thể tin, huống chi là một quái coi tôi như thức ăn.
Dù sao bản tính của họ vẫn còn đó.
9
Tôi đã với Phong Diễn không dưới ba lần rằng tôi cần yên tĩnh, đừng phiền tôi.
Trước giờ ấy luôn chiều chuộng tôi.
Bây giờ cũng , tưởng rằng tôi hoàn toàn không nhận ra thân phận của .
Tôi muốn đến chỗ Trình Quả.
Anh không dám đi theo, lại vào phòng sách tìm một lúc, rồi đưa cho tôi một chiếc vòng tay toát ra mùi hương lạ.
Anh ấy nhẹ nhàng cắn môi dưới.
“Không thì sẽ đi cùng em.”
Tôi đành đưa tay ra.
Đeo xong, tôi mới phát hiện chiếc vòng không thể tháo ra.
Chắc chắn là để theo dõi.
Tôi cầm túi lên và bước về phía cửa.
Phong Diễn đi theo, chỉ đứng ngây ngốc ở bên cạnh cửa tôi.
Anh ấy đang chờ một nụ hôn tạm biệt của tôi.
Trước đây, trong suốt hai năm trời, mỗi lần ai đó ra ngoài, cả hai đều trao nhau nụ hôn chia tay.
Nhưng từ khi tôi phát hiện thân phận của ấy, tôi luôn vội vàng rời đi.
Khi đi, tôi cũng không tiễn ra cửa.
Lúc đầu có chút giận dỗi, tôi liền lờ đi.
Về sau, không hỏi nữa, chỉ là mỗi lần đều tôi với ánh mắt đáng thương.
“Đóng cửa lại.” Tôi lạnh lùng .
Nói xong, tôi quay lưng bước xuống lầu, không quay đầu lại biểu cảm của .
Hôm nay thời tiết khá đẹp, không còn cái lạnh của cuối thu nữa.
Tôi đến bệnh viện nơi Trình Quả việc, sau khi kiểm tra xong thì chờ trong phòng ấy.
“Đứa bé này cậu định tính sao?”
“Sao tự nhiên cậu với Phong Diễn lại muốn ly hôn, hai năm nay chẳng phải hai người đi đâu cũng như dính lấy nhau hay sao?”
Hai câu hỏi liên tiếp.
Tôi nhạt: “Tìm một đạo sĩ xem liệu đứa bé có giữ không?”
“Từ khi nào cậu lại tin mấy thứ này thế?”
Y tá bước vào, đưa báo cáo cho ấy.
Tôi ngồi một bên chờ đợi.
Trình Quả vừa xem vừa nhíu mày.
“Sao thế?”
Cô ấy ngẩng đầu lên.
“Cậu đi kiểm tra lại lần nữa đi.”
10
Tôi hoàn toàn mờ mịt, vẫn theo.
Cô ấy càng nhíu mày chặt hơn.
Rồi gọi y tá vào, hỏi về trạng của thiết bị.
“Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”
Cô ấy hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Mới có thai vài ngày, dường như cũng chẳng khác gì bình thường.
Cô ấy cắn môi, trông như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Một số chỉ số trong cơ thể cậu, nếu là người bình thường, thì chắc chắn sẽ không sống nổi.”
Cô ấy tiếp, “Thật kỳ lạ, chưa đến các chỉ số, chỉ riêng hai kết quả này, cách nhau hơn một giờ.”
Cô ấy giơ hai bản kết quả lên so sánh.
“Một bản hiển thị mang thai, một bản thì không.”
Cô ấy tôi đầy nghiêm túc, “Tri Du, không lẽ cậu thật sao?”
Một năm trước, tôi từng với Trình Quả rằng Phong Diễn không phải con người, ấy ngụy trang rất khéo, tôi mãi chẳng tìm chứng cứ để chứng minh.
Dưới ánh mắt lo lắng của Trình Quả, tôi gật đầu.
“Tôi không đâu, hôm nay cậu cũng thấy kết quả kiểm tra rồi đấy thôi, vì ta, tôi cũng trở nên không bình thường.”
Cô ấy đứng dậy, khuôn mặt đầy lo lắng.
Cũng chẳng ngạc nhiên lắm, vì nhà ấy trong ngành truyền thông, từ nhỏ đến lớn ấy cũng từng thấy nhiều chuyện lạ lùng.
“Vậy phải sao đây, tôi cũng chưa từng giao thiệp với người phi nhân loại.”
Tôi gửi cho ấy một ánh mắt trấn an.
“Tôi nghĩ tôi có thể tìm người giúp.”
Trước khi rời đi, Trình Quả cầu tôi thêm hai lần kiểm tra.
Cả hai lần đều không có thai.
“Hoặc là tôi đã ăn thứ gì đó không nên ăn, hoặc là phương thức sinh sản của quái khác với con người.”
Tôi chợt nhớ lại lúc trước có nuôi một con chuột Hamster.
Nó bỗng nhiên bệnh, chẳng ăn uống gì.
Phong Diễn chỉ ngửi qua rồi : “Nó có thai đấy, mất khẩu vị nên không muốn ăn.”
Có lẽ đây thật sự là chẩn đoán sai, nếu không Phong Diễn cũng sẽ ngửi ra tôi mang thai.
“Tôi đi đây, xuống dưới gọi điện cái đã.”
Tôi liên lạc với ba, người thích chu du khắp nơi của mình.
Gia tộc chúng tôi đời đời nghề vàng mã, cứ cách vài đời lại có người nghiên cứu về thuật sĩ, đạo sĩ.
Ban đầu tôi định tìm ông nội thứ hai, ông ấy đột nhiên mình bị bệnh, nên đã giới thiệu người họ xa này của tôi, Tô Tĩnh An.
11
Nghe tôi miêu tả huống, Tô Tĩnh An không tỏ ra nghi ngờ gì, mà lập tức gửi cho tôi một bức ảnh.
[Tri Du, xem phần gia phả này đi.]
Gia phả ghi lại rằng một số người trong gia tộc chúng tôi có máu giúp tinh tăng tiến tu vi.
Vì , những quái đó sẽ nuôi dưỡng những người này để hỗ trợ tu luyện.
Chú ba nhắn tin cho tôi.
[Tri Du, đừng rời đi một cách hấp tấp, nó đã đánh dấu con rồi, dù có trốn đến chân trời góc bể cũng sẽ bị tìm ra.]
[Tổ tiên gia tộc có một từng bị tinh nuôi dưỡng.]
Trong gia phả mô tả rằng: “Yêu quái trong núi có dung mạo xinh đẹp mê hoặc lòng người, dù gia tộc luôn răn đe nghiêm khắc, vẫn có không giữ nổi lý trí, bị bắt vào núi, bị nuôi dưỡng suốt nhiều năm…”
Khi gia tộc phát hiện ra đó, ấy đã bị quái hút cạn tinh huyết, chỉ còn lại bộ xương khô.
Chú ba kể với tôi, loại quái này hoàn toàn không có nhân tính.
Cô đó bị quái cắn đến mức thân thể chi chít vết thương, mặt mũi biến dạng, đến khi chết cũng chẳng yên ổn.
Nếu không phải gia tộc thương xót, liều mạng mang xác ấy về, thì ấy có lẽ đã không còn một mẩu xương.
Chú ba liên tục cảnh báo tôi.
[Trước khi trở về, đừng quái đó nghi ngờ. Nếu có thể, hãy quan sát điểm yếu của nó, rồi thông báo lại cho .]
[Chờ về Bắc Kinh rồi tính tiếp.]
Tôi còn muốn hỏi thêm chi tiết, dường như ông cũng không hiểu rõ về loại sinh vật như Phong Diễn, có phần sợ hãi ta.
Mỗi khi nhắc đến Phong Diễn, ông đều nhấn mạnh rằng tôi phải thuận theo ta, không bỏ trốn.
Trước thế chưa biết rõ, ngoài cách chờ đợi và không manh , cũng chẳng còn phương án nào khác.
Tôi đoán ba có tính toán riêng của mình.
Gọi điện xong dưới tầng bệnh viện, tôi lái xe về nhà.
Giờ quan trọng là không để Phong Diễn nghi ngờ.
12
Khi về nhà, tôi đi ngang qua Quảng trường Hồng Thịnh.
Phía ngoài quảng trường có một dãy màn hình lớn.
Gần đây Phong Diễn có một loạt buổi phỏng vấn về tài chính.
Mỗi lần đi qua, tôi đều thấy gương mặt đầy sức hút của ấy.
Đối diện với ống kính, ấy là một con người hoàn toàn khác.
Phong Diễn trên màn hình, hành dứt khoát, lạnh lùng, khinh đời kiêu ngạo.
Dáng vẻ bất cần đời của ấy khiến người ta gọi là “con dao vô ” của giới kinh doanh.
Bạn thấy sao?