Viên cảnh sát nhíu mày .
“Sao có thể! Bọn tôi đi đăng ký ở cơ quan nhà nước cơ mà!”
Tôn Học Minh gào lên.
“Cảnh sát các người cũng thông đồng với con đĩ này đúng không? Nếu không sao ta gọi một cú là các người đến ngay?”
“Anh cái gì đấy! Nếu còn ăn vớ vẩn, chúng tôi sẽ đưa về đồn!”
Cảnh sát trẻ tức giận quát lại.
Không ngờ Tôn Học Minh không sợ, còn gào to hơn:
“Mọi người tới mà xem này! Con đàn bà này vừa cắm sừng tôi, còn dụ dỗ giáo viên trường bao che, giờ thì kéo cả cảnh sát vào giúp nó! Tôi bị lừa tiền, lừa , chẳng ai giúp, sống sao nổi nữa!!!”
Thấy hắn càng càng quá đáng, hai cảnh sát liếc nhau, rồi cảnh sát lớn tuổi lạnh giọng :
“Anh ầm nãy giờ mà không nhận ra số chứng minh thư trên giấy kết hôn không khớp với này à?”
Ông quay đầu trách nhà trường: “Các người không xác minh giấy tờ mà để hắn loạn thế này?”
“Sao có thể ?”
Tôn Học Minh giật lấy giấy tờ, kỹ lại thông tin.
“Chắc chắn là giả! Cô ta dùng chứng minh giả!”
Tay run lên vì tức.
“Chúng tôi đã kiểm tra rồi, giấy tờ của ấy là thật, tên và mã số đều khớp với hệ thống.”
Cảnh sát chỉ vào giấy kết hôn, nghiêm túc :
“Giấy này cũng có vẻ thật, người kết hôn với là người khác.”
“Chúng tôi đã kiểm tra mã số chứng minh trên giấy kết hôn, là người khác. Anh có muốn xem người đó là ai không?”
“Muốn! Muốn chứ!” Tôn Học Minh nghiến răng. “Tôi phải xem mấy con tiện nhân này đang giở trò gì!”
Trên màn hình cảnh sát hiện ra ảnh của Kỷ Tuyết.
“Hai này trông cũng giống nhau thật.”
Trưởng khoa qua, ngạc nhiên .
“Cô ấy là cùng phòng của em.”
Tôi liếc màn hình, giả vờ ngạc nhiên.
“Cô ấy từng hỏi mượn em chứng minh thư, em không cho, nên chắc ấy tự giấy tờ giả để đóng giả em.”
“Khi nào ta hỏi mượn?”
Tôn Học Minh nghiến răng hỏi.
“Chắc khoảng hai tháng trước, ấy muốn gặp trai quen qua mạng.”
“Sau đó thì thường xuyên rời phòng từ sớm, về muộn, bỏ học, gần đây mới về lại phòng.”
“Kỷ Tuyết!!”
Tôn Học Minh gào lên khi thấy tên, ánh mắt đầy căm hận.
Nhìn kỹ người trước mặt, không chỉ kiểu tóc khác mà trên mặt tôi cũng có nốt ruồi nước, trong khi người kết hôn với hắn thì không.
“Cô là giáo viên của ta, phải giúp tôi tìm ta ra!”
Tôn Học Minh không hề biết điều, thấy tôi minh oan liền bám lấy giáo.
“Để tôi gọi ngay.”
Thấy mọi người đều mình, giáo bị áp lực nên lập tức gọi điện.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
“Sao lại tắt máy? Các người giấu ta đi rồi à?”
Tôn Học Minh thấy không gọi liền lối om sòm.
Sợ hắn loạn, cố vấn liền nhắn tin trong nhóm lớp hỏi các có ai biết Kỷ Tuyết ở đâu không.
Lớp trưởng báo lại rằng đã một tuần rồi không thấy ta đi học, chẳng ai biết tung tích.
“Cô là giáo viên hướng dẫn mà không biết học sinh mình đi đâu à?”
Cảnh sát trẻ châm chọc.
“Chúng tôi là đại học, sinh viên đã trưởng thành, giáo viên chỉ chịu trách nhiệm về an toàn, không thể quản hết mọi thứ.”
Cô cố vấn đang mệt mỏi, chẳng để ý ai gì, vừa cúi đầu nhắn tin vừa đáp:
“Nếu không thì sao lại bị tên lưu manh lừa kết hôn?”
Bạn thấy sao?