Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 9

Hơn nữa, hắn từ nhỏ đã luyện võ, thể chất tráng kiện, nếu như không cũng không ai có thể đoán hắn là thái giám.

 

Tiêu Cẩn Du đưa viết vẽ, quay đầu lại với hắn một tiếng, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.

 

Sau đó hắn ta vươn tay, phủi nhẹ một mảnh hoa đào rơi xuống trên vai Chu Ngạn.

 

Bàn kia ngừng lại một chút, rồi lại sửa sang vạt áo cho hắn.

 

Một cơn gió nhẹ thổi vào mặt, hương hoa đào thoảng qua, trong lòng ta đột nhiên thắt lại, giống như có thứ gì đó khẽ nứt ra, sự bất an lan tràn khắp nơi.

 

Sau đó ta cúi đầu đặt đĩa bánh ngọt xuống, vội vàng rời đi.

 

Đi nửa đường, Chu Ngạn đã đuổi kịp, ngăn ta lại.

 

Hắn níu lấy cánh tay ta, nghiêm mặt : “Tần Kiệm, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, không phải như đâu.”

 

Ta không biết vì sao hắn lại muốn giải thích, hình như hắn cũng không biết, thần sắc phức tạp, vẫn yếu ớt : "Nếu như ta muốn đi đường tắt, sẽ không phải mất tới ba năm mới đưa ngươi ra ngoài.”

 

Ta hiểu, sao ta lại không hiểu, Chu Ngạn tuấn mỹ như , một lão thái giám như Ngô công công sao có thể không nhân cơ hội lợi dụng hắn để lấy lòng vương gia?

 

Nhưng một nam hài tử như hắn, trời sinh ngang ngược, sao có thể cam tâm khuất phục?

 

Cho nên hắn phải mất ba năm mới có thể leo lên vị trí bây giờ, trở thành thanh kiếm của vương gia.

 

Lúc ta giặt quần áo trong vương phủ, tay dính đầy mủ đầy m.á.u không sạch sẽ, mà hắn còn chịu nhiều đau khổ hơn ta, không biết hắn đã trải qua những chuyện gì.

 

Ám vệ, sát thủ, tử sĩ... Trong ba năm, hắn đã rất nhiều việc mờ ám không thể lộ ra ngoài ánh sáng, từng bước một, hai tay nhuốm đầy m.á.u tươi để leo lên.

 

Mãi về sau tôi mới biết những chuyện này, cũng là sau này ta mới phát hiện ra rằng An Vương Tiêu Cẩn Du, bề ngoài ôn nhuận như ngọc, thực chất bên trong ẩn giấu dã tâm và dục vọng lớn tới mức nào.

 

Hắn họ Tiêu, hoàng thất tông tộc không có người bình thường, Chu Ngạn đến gần hắn ta, không bị hắn ta ăn sạch, còn trở thành móng vuốt sắc bén của hắn ta.

 

Cũng may, Chu Ngạn đã dùng hành chứng minh giá trị của mình.

 

Cho dù Tiêu Cẩn Du có suy nghĩ khác, cũng phải dập tắt suy nghĩ này.

 

So với chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hắn ta càng hi vọng có một thanh bảo kiếm.

 

Đây cũng chính là lý do vì sao Vương phi Đào thị lại đối xử với hắn khác với Quyền Tư, Quyền Tư sẽ xuất hiện trên giường của tam công tử còn Trường An thì không.

 

Chu Ngạn thay đổi càng ngày càng nhiều, chính xác hơn, hắn đã trưởng thành.

 

Hắn vương gia coi trọng, ngay cả Ngô công công vênh váo tự đắc cũng trở nên khách khí với hắn, lúc chuyện còn mang theo nụ .

 

Mặc dù ta đã tới nội viện của Đào thị, vẫn không thường xuyên gặp Chu Ngạn.

 

Hắn rất bận rộn, có khi phải đi công sai bên ngoài, một lần đi là hơn nửa tháng.

 

Thế giới của hắn rất rộng lớn, có An vương Tiêu Cẩn Du tâm cơ thâm trầm, có những người huynh đệ đã vào sinh ra tử, có vô số người cần phải ...

 

Còn ta chỉ là một người nhỏ bé, luôn đứng ở một góc của An vương phủ, không thu hút chút nào.

 

Năm đó ta mười lăm tuổi, giữa mùa hè, ve sầu kêu rả rích trên cây.

 

Ta đang trực trong phòng vương phi, trong lúc vương phi ngủ trưa, ta cũng nằm trên bàn phía bên ngoài ngủ thiếp đi.

 

Đột nhiên bờ vai chùng xuống, ta ngơ ngác lên, đã thấy An vương gia mặc áo gấm, không nhiễm bụi trần.

 

Hắn ta choàng áo khoác chó ta, thấy ta đã tỉnh, trên mặt hắn ta hiện lên ý .

 

"Đánh thức ngươi rồi sao?"

 

Giọng của hắn ta du dương êm tai, trong đó còn mang theo chút trêu chọc.

 

Ta lập tức bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy hành lễ.

 

Tiêu Cẩn Du ung dung ngồi xuống, sau đó đột nhiên vươn tay kéo ta vào trong ngực, cứng rắn ép ta ngồi trên đầu gối hắn ta.

 

Ta căng thẳng đỏ bừng mặt, cố gắng giãy giụa, hắn lại "Xuỵt" một tiếng, trêu chọc: “Muốn đánh thức vương phi sao?”

 

Ta lập tức không dám đậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

 

Tiêu Cẩn Du đưa tay chậm rãi vuốt tóc ta, vén một lọn tóc ra sau tai ta, mỉm nửa miệng : "Sợ sao? Đáng tiếc hôm nay ca ca ngươi đi ra ngoài sẽ không về."

 

Từ trước đến nay ta vẫn luôn ngốc nghếch, trên trán toát mồ hôi, vô thức đẩy hắn ta ra.

 

"Vương gia, như không ra thể thống gì."

 

"Vậy sao?"

 

Giọng hắn ta lười biếng: "Thể thống là cái gì? Tần Kiệm, ngươi cho ta biết đi."

 

Ta tên Xuân Hoa, tất cả mọi người trong phủ đều gọi ta như .

 

Hắn ta không thể nào biết tên thật của ta, trừ khi là Chu Ngạn cho hắn ta biết.

 

Thời khắc này, đầu óc ta mà lại vô cùng sáng suốt, thấp giọng : “Ca ca , vương gia có ơn với chúng ta, chúng ta phải tôn kính người, không lỗ mãng.”

 

"Tốt lắm, hai huynh muội các ngươi thật thú vị, người nào cũng toàn chuyện ma quỷ lừa gạt ta"

 

Tiêu Cẩn Du không hiểu sao lại nổi giận, bàn tay nắm tay ta siết chặt hơn một chút, ghé sát vào tai ta, nhỏ giọng : “Ngày đó ta hỏi ca ca ngươi, nạp ngươi thiếp thì thế nào? Ngươi đoán hắn thế nào?”

 

Ta cảm thấy ớn lạnh toàn thân: "Không, nô tỳ không biết."

 

“Trường An , hắn chỉ có một người muội muội này, tuyệt đối sẽ không để thiếp cho người khác, cho dù là vương gia cũng không .”

 

Tiêu Cẩn Du lớn: “Lá gan của hắn cũng lớn thật, dám chuyện với ta như .”

 

"Nhưng mà Tần Kiệm, ca ca của ngươi có chút năng lực, hai chúng ta đã đánh cược, nếu chuyện thành công, ta nạp ngươi phi, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản."

 

Chuyện thành công? Chuyện gì thành công?

 

Ta giật nảy mình, lá gan hắn ta quá lớn, quá tùy tiện, lại không sợ việc này bị người khác nghe thấy.

 

Dã tâm của Tiêu Cẩn Du thật trắng trợn.

 

Chuyện cũ ở tiền triều, hắn ta từng là ấu tử của tiên đế, thất bại vì tôn ti, cũng thất bại vì tuổi nhỏ.

 

Nếu là thời kỳ thái bình thịnh thế, chiếm cứ U Châu vương cũng đã rồi, trên thiên hạ lại nổi lên phân tranh, sao có thể đứng ngoài.

 

Huống hồ, hắn ta vốn đã dã tâm bừng bừng.

 

Những lời đại nghịch này không phải thứ ta có thể nghe, ta càng không muốn nghe lời cá cược của hắn ta với Chu Ngạn.

 

Thế nên ta đưa tay lên bịt tai lại, lắc đầu liên tục.

 

Tiêu Cẩn Du khẽ vào tai ta, kéo tay ta xuống

 

"Tiểu mỹ nhân, đối với ngươi, ta cũng là thế bắt buộc."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...