Vương phủ quy củ nghiêm ngặt, không khí căng thẳng, ta và một nhóm tỷ tỷ cả ngày vùi đầu giặt y phục, không phép nghỉ ngơi chút nào.
Đầu ta cúi thấp lại càng thêm thấp, bởi vì Khương ma ma cũng nghiêm khắc giống như Tôn ma ma, người nào lười biếng, trốn việc, sự ầm ĩ sẽ bị roi rất thê thảm.
Khi không có bà ấy ở đó, các tỷ tỷ mới dám buông lỏng một chút, chuyện phiếm phàn nàn vài câu.
Đủ loại chủ đề.
Lão thái phi thân thể lại không tốt, vương gia trọng hiếu đạo, sai người vào kinh tìm danh y.
Vương phi xuất thân thế gia, người rất nghiêm túc, coi trọng quy củ, cũng có tấm lòng rộng lượng của một nhi nữ thế gia, chỉ cần là nữ nhân vương gia thích, nàng ấy đều sẵn lòng tiếp nhận.
Như phu nhân xuất thân thanh lâu lại vô cùng nhỏ nhen, tỳ nữ bên người chỉ cần vương gia nhiều một chút, đều sẽ bị nàng ta hung hăng giáng một bạt tai.
Vương gia dung mạo tuấn tú, tài hoa, thực ra lại có sở thích Long Dương*, những tiểu thái giám Ngô công công lựa chọn hầu hạ hắn ta đều rất tuấn tú.
*Long Dương: thích đàn ông
Hầu hết các tỷ tỷ đều có vẻ ngoài bình thường, lại thích mơ mộng...
“Nếu ta có cơ hội gặp vương gia thì tốt biết mấy. Biết đâu có thể vương gia sủng ái, bay lên cành cao, không bao giờ phải giặt y phục nữa…”
“Ngươi không sợ Như phu nhân đánh ngươi một bạt tai sao?”
"Vương phi còn không hỏi tới, nàng ta chỉ là một thiếp thất dựa vào cái gì mà quản những chuyện này? Hơn nữa, bạt tai thì bạt tai, dù sao vẫn còn hơn là phải chịu khổ ở đây, tay ta bị ngâm nước tới nứt nẻ rồi."
"Đừng có nằm mơ nữa, nhanh giặt đi, không giặt xong thì cơm cũng không ăn."
Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy mấy vị chủ tử trong câu chuyện của bọn họ, vương phủ lớn như , ngay cả ở Trường An, ta cũng rất ít khi thấy.
Ta chỉ có thể trộm lên bầu trời trong xanh trên đầu, một màu xanh trong vắt, thỉnh thoảng có mấy đàn ngỗng trời bay ngang qua, không biết chúng sẽ bay tới phương nào.
Trường An hạ nhân dưới quyền Ngô công công, là tên sai vặt dắt ngựa, kéo rèm xe cho ông ta.
Mùa đông nước lạnh như băng, tay ta đông cứng thành hình củ cải thô ráp, sưng tấy nghiêm trọng.
Ta không thể để tâm tới, không thể giặt kịp y phục phân phát, đến cơm ta cũng không ăn.
Mỗi lúc như , Tiểu Nhã tỷ tỷ liều mạng giặt xong phần y phục của mình lại chạy đến giặt giúp ta.
Nàng ấy hơn ta tám tuổi, rất quan tâm đến ta.
Bàn tay của Tiểu Nhã tỷ tỷ tràn đầy vết nứt, đã nứt ra lỗ hổng, nàng ấy dường như không cảm thấy đau đớn, nhanh chóng chà chà y phục.
Nàng ấy : "Nhanh lên, Tiểu Xuân Hoa, đợi lát nữa bọn họ sẽ lấy hết màn thầu."
Thế là hai chúng ta ra sức giặt đồ, giặt xong nàng ấy kéo tay ta chạy một mạch, lúc may mắn còn có thể thấy màn thầu và canh rau.
Có đôi khi không còn màn thầu và canh rau, Phương Ngọc tỷ tỷ sẽ đắc ý móc ra hai miếng bánh xốp từ trong tay áo.
“Đây, đặc biệt để giành lại cho các ngươi.”
Ta đưa tay định nhận lấy, lại bị Tiểu Nhã tỷ tỷ vỗ nhẹ vào tay: "Không ăn, bẩn lắm."
Dứt lời, nàng ấy kéo tay ta rời đi.
Phương Ngọc ở sau lưng khịt mũi một tiếng khinh miệt:: “Giả vờ đoan trang, đến c.h.ế.t vẫn sĩ diện.”
Sau này ta nghe Tiểu Nhã tỷ tỷ và Phương Ngọc tỷ tỷ đã từng là bằng hữu tốt nhất.
Nhưng Phương Ngọc tỷ tỷ đối thực* cùng thái giám nhóm lửa ở thiện đường, từ đó về sau Tiểu Nhã tỷ tỷ và nàng ấy mỗi người đi một ngả, không bao giờ để ý đến nàng ấy nữa.
*Đối thực: cung nữ và thái giám ghép đôi vợ chồng
Nàng ấy phẫn hận với ta: "Tiểu Xuân Hoa, ngươi nhớ kỹ, thái giám không có một người nào tốt, bọn họ là những hoạn quan dơ bẩn, tàn nhẫn, vô cùng kinh tởm, khiến người ta buồn nôn."
Thái giám đốt lửa trong thiện đường đó quả thực không dễ , bộ dáng hèn mọn, những gì Tiểu Nhã tỷ tỷ cũng không hoàn toàn chính xác.
Ta yếu ớt nghĩ, A Ngạn ca ca không phải như , hắn tuyệt đối không hề ghê tởm, cũng không dơ bẩn chút nào.
Hơn nữa sau này ta cũng muốn đối thực với hắn.
Nhưng ta không dám ra lời này.
Ta giặt y phục trong vương phủ hai năm, Chu Ngạn tổng cộng đến thăm ta ba lần.
Lần nào hắn cũng lặng lẽ đến, lạnh lùng đứng ở một nơi rất xa không ai thấy .
Có một lần, ta đang đứng dưới mái hiên ăn màn thầu như hổ đói, ngẩng đầu một cái đã thấy hắn đang đứng ở một góc, ánh mắt thâm trầm ta.
Ta có chút vui mừng, muốn mở miệng gọi hắn, đáng tiếc lại bị màn thầu mắc nghẹn không ra lời, kẹt ở cổ họng, mặt đỏ tía tai.
May là hắn đi tới, vỗ vỗ phía sau lưng giúp ta, ta mới hít thở lại .
Đáng tiếc, ta còn chưa kịp gì, hắn đã kín đáo nhét một túi vải nhỏ cho ta rồi quay người đi.
Ta không kịp đuổi theo hắn, bởi vì Tiểu Nhã tỷ tỷ đã đến tìm ta.
Trong cái túi vải nhỏ đó có mấy món điểm tâm ngon lành.
Bánh đậu đỏ thơm ngon, bánh hạt dẻ ngọt ngào còn có bánh sừng dê xốp giòn.
Bánh sừng dê nhân mật ong xốp giòn, cắn một miệng đã đầy vị ngọt, thấm đến tận trong lòng.
Bạn thấy sao?