Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 50

Lòng bàn tay thô ráp, khuôn mặt nàng lại mềm mại, cả hai đều nhất thời trở nên run rẩy.

 

Ngón tay hắn lại vuốt lên môi nàng, ánh mắt dịu dàng khác thường, cố gắng kiềm chế, giọng khàn khàn dỗ dành nàng: "Kiệm Kiệm, tối nay ta ở cùng nàng có không..."

 

Tần Kiệm mặt đỏ đến sắp chảy máu, cắn môi lắc đầu liên tục: "Không ." 

 

"Sao , dù sao chúng ta cũng sắp thành thân rồi, viên phòng sớm mấy ngày cũng không sao."

 

Hắn thì thầm bên tai nàng dụ dỗ: “Ta rất nhớ nàng, không muốn đợi thêm một khắc nào nữa.”

 

Nhịp tim của hắn đập rất nhanh, Tần Kiệm ngượng ngùng, hoàn toàn ý tới, lúc này vành tai Chu Ngạn cũng đỏ bừng, hắn chỉ đang giả vờ bình tĩnh.

 

Nhưng từ trước đến nay Tần Kiệm vẫn luôn là một hài tử tuân theo quy củ.

 

Đêm đó, tất cả những chuyện nên đều đã , những chuyện không nên thì tuyệt đối không .

 

Chu Ngạn vỗ trán, yếu ớt thở dài: "Kiệm Kiệm, mấy ngày nay ta sợ là mình không thể ngủ ngon ."

 

Mấy ngày trước là hắn không ngủ , mấy ngày sau tới lượt Tần Kiệm không thể ngủ.

 

Giữa tiếng pháo nổ và bầu không khí náo nhiệt, nàng gả cho Chu Ngạn.

 

Sợ là không có ai giống như nàng, tân nương xuất giá mà ngay cả chỗ ở cũng không chuyển.

 

Đêm tân hôn, Chu Ngạn toại nguyện ở lại trong phòng nàng, nhéo mặt nàng trêu chọc: "Tần Kiệm, nàng xong rồi, chạy không thoát đâu."

 

Mấy ngày sau, quả thực đến cửa phòng cũng rất ít ra.

 

Phu thê tân hôn nồng ý mật, Chu bá mẫu và Lý ma ma vui mừng lớn, còn cố ý dặn dò hạ nhân trong phủ không phép quấy rầy.

 

Một đêm triền miên, Tần Kiệm chịu không nổi, đỏ mặt đánh hắn.

 

Giọng Chu Ngạn khàn khàn, không biết tại sao cổ họng có chút nghẹn ngào, cũng không hiểu sao hai mắt lại đỏ lên, hắn thì thầm vào tai nàng: "Kiệm Kiệm, không phải ta đang nằm mơ chứ."

 

Nằm mơ... 

 

Tần Giản có chút sợ hãi, đưa tay ôm lấy hắn: "Không phải, A Ngạn ca, đây không phải là mơ."

 

Trước khi Chu Ngạn rời đi, hắn lưu luyến không rời, sờ lên tóc nàng: "Kiệm Kiệm, nàng tin ta, cho ta thêm một chút thời gian. Sau này chúng ta sẽ không còn phải xa cách ngàn dặm nữa."

 

Tần Kiệm gật đầu, ngắm hắn: "Ta tin, A Ngạn ca ca, ta đợi chàng."

 

Tình sâu đậm này cuối cùng đã khiến vị Lương đại tiểu thư kia hết hy vọng.

 

Là tôn nữ duy nhất của Lương Quốc Công, từ nhỏ đã mạnh mẽ, tính thẳng thắn.

 

Khi thấy Chu Ngạn lần đầu tiên, nàng ấy đã lòng.

 

Lương Quốc Công có ý định gả nàng ấy cho Chu Ngạn Chu Ngạn đã nhã nhặn từ chối.

 

Lương đại tiểu thư không chịu bỏ cuộc, nhất quyết phải đi theo để xem vị hôn thê mà Tiểu Chu phó tướng tâm tâm niệm niệm trông như thế nào, có xứng đáng để hắn một lòng một dạ như không.

 

Đi một chuyến thì tâm ý nguội lạnh.

 

Tình cảm giữa hai người quá tốt, mấy ngày tân hôn đến cửa phòng cũng không ra.

 

Lương đại tiểu thư khóc suốt mấy ngày.

 

Lúc trở về, nàng ấy vung roi, dẫn đầu rời đi.

 

Lần này Chu Ngạn rời đi, lại một năm nữa trôi qua.

 

Khi tin tức Thái Quang đế lâm bệnh nặng truyền đến, một lá thư của hắn cũng gửi đến đúng lúc.

 

Trong thư hình bất ổn, thiên hạ rung chuyển, Chu phụ thân nhất thiết phải thận trọng.

 

Thật ra hắn là lo lắng quá mức, Chu phụ thân chỉ là tiểu quan cửu phẩm, các bè phái phân tranh, dù thế nào cũng không đến trên đầu ông ấy

 

Sau đó, hoàng đế luyện đan đột ngột băng hà, các hoạn quan khống chế triều chính.

 

Triều đình nhuốm máu, hầu như ngày nào cũng đều có đại thần bị .

 

Cũng may một tiểu quan như Chu phụ thân không lọt nổi mắt xanh phe phái nào, hoàn toàn không có cơ hội vào triều.

 

Chiêm sự đại nhân thì khác, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, mỗi lần bãi triều trở về đều cả người ướt đẫm.

 

Trong kinh thành hỗn loạn, Chu bá mẫu mỗi ngày sai người khóa chặt cửa lớn, nếu không phải có chuyện quan trọng không ai phép ra ngoài.

 

Cứ như qua nửa năm, một ngày nọ, ngũ vương khởi nghĩa vào kinh thành.

 

Ở kinh thành canh gác vô cùng chặt chẽ.

 

Tuy nhiên, vào một đêm nọ, Tần Kiệm đang ngủ mơ mơ màng màng, cửa phòng lại bị người khác đẩy ra.

 

Nang đang ngủ chập chờn, lập tức bừng tỉnh, đang định hét lên thì bị ai đó bịt miệng lại.

 

Người tới chính là Chu Ngạn.

 

Hắn ôm chặt Tần Kiệm, trút hết tâm tư, liên tục lẩm bẩm: “Kiệm Kiệm, Kiệm Kiệm, ta rất nhớ nàng.”

 

Tấm màn màu xanh rủ xuống, y phục trút bỏ.

 

Sau này Tần Kiệm biết , ngũ vương vào kinh thành, Lương Quốc Công cũng âm thầm giúp đỡ.

 

Ông ta ủng hộ An vương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...