Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 45

Tần Kiệm là người đã khắc vào trong xương cốt hắn, trong mắt hắn không thể dung nữ nhân nào khác, cơ thể cũng không thể dung .

 

Nàng đã không còn cần hắn nữ hắn vẫn nàng tới tận xương tủy.

 

Rõ ràng đã từ đây ai đi đường nấy, không liên quan tới nhau nữa.

 

Vậy mà hắn vẫn cố ý phái người đi gặp người ở xưởng dệt Tô Châu giúp đỡ việc buôn bán của nàng.

 

Nàng là một nữ tử, kiếm nhiều tiền một chút luôn là chuyện tốt.

 

Thời điểm cuối năm, khắp nơi náo nhiệt, đầy không khí vui mừng.

 

Trong phủ có rất nhiều người sinh sống, cũng đã phủ lên đèn lồng đỏ, pháo cũng đốt lên.

 

Hoàng đế truyền hắn vào cung yết kiến.

 

Nói chuyện phiếm một hồi lâu, hắn lơ đãng ngẩng đầu lên, không nghe lọt tai một câu nào: "Bệ hạ vừa cái gì?"

 

Tiêu Cẩn Du hắn bằng ánh mắt thương : "Chu Ngạn, trẫm cảm thấy ngươi cũng không khác gì người chết, trên đời này không có gì khiến ngươi quan tâm cả."

 

Chu Ngạn : "Có lẽ ."

 

Con người sống phải có mục tiêu.

 

Không có mục tiêu, người cũng chẳng còn gì.

 

Tiêu Cẩn Du thở dài, với hắn: “Trẫm đã truyền lệnh cho Vệ Cách, để Tần Kiệm chuẩn bị hồi kinh.”

 

Cái tên Tần Kiệm bất ngờ nhắc đến.

 

Hai mắt Chu Ngạn đỏ lên, trong chốc lát ánh mắt trở nên lạnh lùng, với hoàng đế: "Đừng quấy rầy nàng, thần không muốn nàng hận thần."

 

"Yên tâm, nàng ta sẽ không hận ngươi, Vệ Cách nàng ta chưa từng thành thân."

 

"Chưa từng thành thân và có người trong lòng có gì khác nhau?"

 

Tiếng Chu Ngạn vô cùng lãnh đạm, Tiêu Cẩn Du lặng lẽ hắn, lạnh một tiếng: "Nhìn bộ dạng của ngươi đi, Tần Kiệm không trở về, sao trẫm có thể an tâm?"

 

Từ xưa đến nay, hoạn quan dám nổi giận với hoàng đế có lẽ chỉ có duy nhất một mình hắn.

 

Tiêu Cẩn Du đập đống tấu chương vào mặt hắn, đuổi hắn ra khỏi cung.

 

Một tháng sau, Tần Kiệm hồi kinh.

 

Chu Ngạn không ngờ tới hoàng đế vẫn như .

 

Khi nghe tin Tần Kiệm đã vào cung, Tổng đốc đại nhân vốn luôn trầm ổn tự kiềm chế đột nhiên hoảng sợ.

 

Hăn ngay lập tức chạy vào cung, đứng đợi bên ngoài điện.

 

Gặp lại nhau lần nữa, trái tim hắn tưởng chừng như vũng nước đọng đột nhiên lại bắt đầu rung , khơi dậy giông bão.

 

Tần Kiệm luôn có bản lĩnh này.

 

Nàng không cần phải gì cả, chỉ cần ở đứng đó, hắn sẽ thất bại triệt để.

 

Kiệm Kiệm của hắn mặt mày vẫn như xưa, vẫn là bộ dạng lúc trước, có thêm sự dịu dàng và lãnh đạm.

 

Ngoài miệng hắn để nàng đi, thực ra chỉ có hắn mới biết bóng tối trong lòng mình.

 

Nàng đã trở về, đời này kiếp này, xin đừng rời đi nữa.

 

Tần Kiệm gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn.

 

Chu Ngạn cảm giác giống như mình đang nằm mơ.

 

Nếu là giấc mơ, hắn sẵn lòng đắm chìm trong đó cả đời, không bao giờ tỉnh lại nữa.

 

Cuối cùng hắn cũng sống như một con người, có thể chạm tay vào Kiệm Kiệm, khuôn mặt xinh đẹp, nụ dịu dàng, hiền hậu.

 

Nàng lặng lẽ hắn, nàng sẵn lòng gả cho hắn, đồng sinh cộng tử với hắn.

 

Chu Ngạn đột nhiên cảm thấy đồng sinh cộng tử có lẽ là từ ngữ tốt đẹp nhất thế gian này.

 

Tiêu Cẩn Du đi nước cờ này vô cùng chính xác.

 

Thái giám Chu Ngạn thực sự đã biết mỉm .

 

Khí tức u ám thâm căn cố đế đã lâu của thái giám trong cơ thể hắn rất nhanh đã tiêu tan không còn chút dấu vết.

 

Khi gặp văn quan võ tướng, hắn cũng có thể ôn hòa chào hỏi một câu.

 

Vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mọi người đều cảm thấy bất an.

 

Hoàng đế nghe xong, ha ha một tiếng, với nội thị bên cạnh: “Trẫm biết mà, hắn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tần Kiệm.”

 

Hắn không thể thoát khỏi, có lẽ hắn cũng không muốn thoát ra.

 

Khi đang mỉm , Tiêu Cẩn Du lại đột nhiên có chút ngây người.

 

Thân là thiên tử cao quý, hắn ta có tất cả dường như lại chưa bao giờ có cảm quý giá đó.

 

Cả đời Tiêu Cẩn Du phóng đãng không bị trói buộc.

 

Hắn ta giấu tâm tư của mình rất sâu, chưa bao giờ thật lòng với người nào.

 

Hắn ta kiểm soát triều chính, là chủ nhân của vạn dân trong thiên hạ, sẽ không thương ai cả.

 

Hắn ta thực sự không có chân sao, cũng không phải

 

Hắn ta đã từng trải qua tân hôn, cũng lòng với nữ nhân hắn ta đầy trìu mến.

 

Nhưng hắn ta lại muốn quá nhiều thứ, cảm nữ nhi chỉ nhẹ tựa lông hồng.

 

Mãi cho đến khi nữ tử kia dứt khoát treo cổ tự vẫn trong lãnh cung, không để lại một câu di ngôn nào.

 

Từ sau khi nàng ấy qua đời, hắn ta đột nhiên nhớ đến điểm tốt của nàng ấy.

 

Tại sao lại phải ghen tị Chu Ngạn có Tần Kiệm? Nhìn lại quá khứ, bên cạnh hắn ta cũng đã từng có một người như , nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta kiên định không thay đổi.

 

Nội thị hoàng đế đưa tay chống trán, thân thể khẽ run lên, giống như đang .

 

Nhưng khi kỹ lại mới nhận ra là hoàng đế đang khóc.

 

Nỗi đau buồn của hoàng đế cũng không khác gì người bình thường.

 

Kể từ đó, mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...