Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 41

Nàng còn : “Kiệm Kiệm thích ngươi, muốn trở thành nữ nhân của ngươi.”

 

Chu Ngạn cảm thấy nàng điên rồi.

 

Nhưng chính hắn cũng điên rồi.

 

Vốn là như thế, nếu như Tần Kiệm kiên trì, hắn từ trước tới nay đều không có dũng khí đẩy nàng ra.

 

Ngọt ngào, ảo não, bi thống... lại không hề hối hận.

 

Chỉ cần Tần Kiệm không hối hận, hắn vĩnh viễn sẽ không hối hận.

 

Vào kinh ám sát, hắn mất đi rất nhiều huynh đệ.

 

Cũng may cuối cùng bọn họ đã thành công lấy đầu đám hoạn quan Khương Xuân và Trịnh Lam.

 

Ở phủ đệ của Khương Xuân, hắn còn gặp Sở Sở.

 

Sở Sở của Hà gia ở Địch Châu.

 

Lúc đầu của Khương Xuân bị chặt xuống, Sở Sở cũng có mặt ở đó.

 

Máu tươi b.ắ.n tung tóe trên mặt nàng ấy giống như màu đỏ chu sa giữa hai lông mày của nàng ấy.

 

Nàng ấy không chớp mắt lấy một cái, thần sắc lại lộ ra vẻ hưng phấn, kéo lấy ống tay áo của hắn, bổ nhào vào trong n.g.ự.c hắn khóc lóc thảm thiết.

 

"Chu gia? Huynh là A Ngạn ca ca phải không?"

 

Sáu năm qua đi, nàng ấy vẫn có thể nhận ra hắn qua giọng và đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ.

 

À không, là câu hắn đã lúc g.i.ế.c người, khi đối mặt với Khương Xuân đang vô cùng sợ hãi: "Khương công công, Chu gia Võ Định phủ, Địch Châu tới đòi mạng ngươi đây."

 

Khi g.i.ế.c người, sự căm thủ trong mắt hắn giống như ngọn lửa thiêu đốt.

 

Sau khi g.i.ế.c người, đối mặt với Hà Sở Sở đột nhiên nhận nhau, ánh mắt hắn rơi vào tay nàng ấy, tràn ngập sát ý.

 

Hắn không nhận ra nàng ấy.

 

Nghe nàng ấy tự giới thiệu, vội vàng mình là Sở Sở nhà Hà gia, hắn phải mất một lúc mới nhớ ra.

 

Đời này của hắn đã phải chịu quá nhiều gánh nặng.

 

Quá khứ như mây khói, chuyện cũ trước đây long trời lở đất, cố nhân ? Cố nhân nào?

 

Cố nhân của hắn chỉ có Kiệm Kiệm, Kiệm Kiệm và hắn sống nương tựa lẫn nhau.

 

Nhưng hắn vẫn sắp xếp ổn thoả cho Sở Sở.

 

Bởi vì Sở Sở vừa thấy hắn vừa run rẩy vừa khơi dậy ký ức.

 

"A Ngạn ca ca, huynh không nhớ ta à? Ta là Sở Sở, là bằng hữu tốt nhất của Kiệm Kiệm, Sở Sở của Hà gia."

 

"Ta và Kiệm Kiệm có quan hệ rất tốt. Mỗi lần gặp nhau chúng ta đều cùng vẽ tranh, ném thẻ vào bình cùng nhau, trước kia Vương Yên từng nhạo nàng ấy vẽ trâu nước thành quỷ nữ, ta còn dạy nàng ấy cách vẽ..."

 

Hắn nhớ rằng, đúng như nàng ấy đã , trong ấn tượng của hắn, Vương Yên luôn bắt nạt Kiệm Kiệm, quan hệ của Hà Sở Sở và Kiệm Kiệm không tệ.

 

Vậy thì hắn cứ giữ nàng ấy lại, sau này giao cho Kiệm Kiệm.

 

Hắn ở trong kinh ba năm, phong ba bão táp.

 

Ngũ vương tranh chấp, minh thương ám tiễn, âm mưu quỷ kế, khó lòng phòng bị.

 

Lúc rảnh rỗi hắn lại nghĩ đến Kiệm Kiệm, lúc đầu muốn viết thư cho nàng, lại không biết phải bắt đầu từ đâu, lại sợ nàng lo lắng sợ hãi.

 

Vương gia thì lại bình tĩnh thản nhiên, chưa bao giờ viết thư cho vương phi, phe phẩy quạt ngọc thở dài: “Tình hình trong kinh phức tạp, đại nghiệp còn chưa thành, sao phải để nữ nhân lo lắng?”

 

Chu Ngạn cảm thấy có lý.

 

Tiêu Cẩn Du tâm cơ thâm trầm, tứ vương còn lại cũng không phải là người ăn chay.

 

Hắn vào kinh đã một năm, hao hết tâm lực, vẫn biết con đường này khó khăn như thế nào.

 

Mỗi ngày đều c.h.é.m chém g.i.ế.c , tính kế lẫn nhau, giáng những đòn tàn khốc.

 

Tiêu Cẩn Du phải mất ba năm mới có thể leo lên vị trí đó.

 

Đó là ba năm dài dằng dặc, quanh co khúc khuỷu.

 

Trên con đường lên ngôi, khó khăn trùng điệp, ngay cả Tiêu Cẩn Du cũng mất kiên nhẫn.

 

Hắn ta đứng trên cổng thành bên ngoài hoàng cung, ánh mắt nghiêm túc giang sơn Đại Ninh, hỏi Chu Ngạn: "Trường An, sau này công thành danh toại, ngươi muốn gì nhất?"

 

Chu Ngạn dựa vào tường thành, khoanh tay, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng, mỉm .

 

"Thành thân."

 

Chỉ hai chữ đơn giản, xong còn nhấn mạnh thêm mấy chữ nữa: "Thành thân với Tần Kiệm."

 

Tiêu Cẩn Du sửng sốt, sau đó lại rất sảng khoái: “Được lắm, cuối cùng ngươi cũng thật cho ta biết. Ngay từ lúc còn ở An vương phủ, ta đã ra quan hệ giữa hai người các ngươi không đơn giản là huynh muội, còn dám lừa gạt ta. "

 

“Xin lỗi vương gia.”

 

Chu Ngạn xin lỗi trong giọng lại không có chút chân thành nào: “Ta và Tần Kiệm từ khi còn bé đã có hôn ước. Ta đã từng rằng mình không thể lỡ dở chuyện chung thân đại sự của nàng ấy nàng ấy lại không muốn, nhất quyết đòi như .”

 

"Nàng là cảm chân thành của cả đời ta, chưa bao giờ thay đổi. Cả đời Trường An tuyệt đối sẽ không phụ nàng ấy."

 

Mười lăm tuổi hắn vào An vương phủ, lăn lộn chín năm, trên cổng thành là lần đầu tiên hắn thành thật với Tiêu Cẩn Du.

 

Hắn kể lại chuyện nhà Chu gia Võ Định Phủ, Địch Châu, phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân dịu dàng, một cuộc sống không lo âu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...