Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 40

Trên đời sao có thể có người ngu ngốc như , Chu Ngạn lau nước mắt. Sau đó, hắn lén lút đến thăm nàng, đứng ở một góc mà nàng không thể thấy, lần nào cũng tự nhủ với bản thân: Chu Ngạn, ngươi không thể thua .

 

Nếu như ngươi thua, Tần Kiệm sẽ phải sao?

 

Leo lên một nơi cao không phải là chuyện dễ dàng.

 

Vào năm thứ hai sau khi vào An Vương Phủ, cuối cùng hắn cũng tìm cơ hội, vượt qua Ngô công công, thể hiện thân thủ trước mặt Tiêu Cẩn Du.

 

Ánh mắt Tiêu Cẩn Du về phía hắn, trong mắt âm thầm có chút tán thưởng.

 

Từ đó trở đi, hắn vương gia trọng dụng, trở thành thanh đao trong tay hắn ta.

 

Tuy nhiên, con đường này chỉ mới bắt đầu.

 

Cũng may bây giờ, Tần Kiệm không còn phải suốt ngày vùi đầu vào giặt y phục nữa.

 

Nàng hầu hạ bên cạnh Đào thị, hắn có thể an tâm.

 

Khi Chu Ngạn g.i.ế.c người, thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái.

 

Lúc trước đã từng nhân từ nương tay, kết quả phát hiện c.h.é.m g.i.ế.c chính là một canh bạc người c.h.ế.t ta sống.

 

Nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với chính mình.

 

Đồng bọn đều hắn thủ đoạn tàn nhẫn, không bao giờ để lại người sống sót.

 

Bởi vì hắn muốn đảm bảo an toàn cho bản thân ở mức độ lớn nhất.

 

Bởi vì hắn vẫn còn rất nhiều việc chưa , vẫn còn người cần bảo vệ.

 

Tần Kiệm mười lăm tuổi, đã trổ mã vô cùng duyên dáng.

 

Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, môi hồng răng trắng, nhu thuận trong sáng.

 

Tiêu Cẩn Du thích mỹ nhân, Tần Kiệm không tính là tuyệt sắc sự trong sáng thuần khiết đó là độc nhất.

 

Quả nhiên, nàng bị hắn ta để mắt tới.

 

Tiêu Cẩn Du thăm dò hắn, muốn nạp Tần Kiệm thiếp.

 

Đã là đang thử thăm dò, có nghĩa là bây giờ hắn đã có giá trị trong mắt vương gia.

 

Chu Ngạn che giấu cảm , giọng trầm thấp: "Vương gia, Trường An chỉ có một người muội muội này, ta tuyệt đối không thể để nàng ấy thiếp của người khác, cho dù là ngài cũng không ."

 

Tiêu Cẩn Du nghe sửng sốt, lớn: "Trường An ngươi giỏi lắm, ta lại không ra hai huynh muội các ngươi lại có dã tâm như , không hổ là người bên cạnh bản vương."

 

Ai không có dã tâm?

 

Dã tâm của Tiêu Cẩn Du thật trắng trợn.

 

Chu Ngạn nghĩ dù sao Tần Kiệm cũng phải thành thân.

 

Thay vì sống một cuộc đời vô vị, chẳng bằng thoả mãn tâm nguyện của Tiêu Cẩn Du.

 

Chu Ngạn trong mắt tối tăm, Tần Kiệm, vận may của ngươi đang ở phía sau.

 

Chỉ cần ta còn ở đây, ngươi sẽ không phải lẻ loi một mình.

 

A Ngạn ca ca muốn đẩy ngươi lên một vị trí cao hơn, từng bước một, đứng trên nơi cao, ngạo nghễ xuống chúng sinh.

 

Cả đời này của người cứ phó thác cho ta đi.

 

Chừng nào ta còn sống, nhất định bảo vệ ngươi chu toàn.

 

Vào một đêm mùa đông ở phủ An vương, đình viện tiêu điều.

 

Tần Kiệm ghé vào bên bậu cửa sổ ngắm trăng, đôi mắt giống như hồ nước mùa thu phản chiếu vầng trăng khuyết trên bầu trời.

 

Gió thổi tóc nàng rối tung.

 

Nha đầu ngốc hơi giật mình, vẻ mặt hốt hoảng.

 

Chu Ngạn nghiêng người dựa vào cành cây, thuận theo ánh mắt của nàng, ngắm vầng trăng trong màn đêm.

 

Đồ ngốc, chỉ là trăng khuyết thôi, có gì đáng xem?

 

Người như ngươi đáng lẽ phải ở nơi cao, tỏa sáng như vầng trăng kia.

 

Tần Kiệm mười sáu tuổi, cuối cùng hắn mở miệng bảo nàng Trắc Phi của vương gia.

 

Nhưng nàng vẫn quật cường như , cố kìm nước mắt, ném tách trà về phía hắn.

 

"Ta và ngươi đã có hôn ước, kiếp này chỉ có thể gả cho ngươi.!"

 

Nàng đâu biết, khi những lời này   ra, trong lòng đã rối bời như thế nào.

 

Vậy đó có phải là điều đang nghĩ không?

 

Nàng vậy mà chưa hề thay đổi tâm ý sao?

 

Trong lòng Chu Ngạn tràn ngập cảm lẫn lộn, sau khi vui mừng qua đi, là cay đắng, đau đớn, tuyệt vọng, các loại cảm ùa về tràn ngập, hoàn toàn nhấn chìm hắn, khiến hắn không thể thở nổi.

 

Cảm giác ngột ngạt không thể thở , đau đớn không chịu nổi.

 

Chu Ngạn siết chặt nắm , đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

 

“Đừng ngốc như , ta chỉ có thể cho ngươi bấy nhiêu thôi.”

 

Thân là sát thủ ám vệ của vương phủ, hắn chưa từng uống rượu đêm đó hắn giống như một người c.h.ế.t đuối cần cứu mạng.

 

Hắn uống rất nhiều rượu, xoa dịu nỗi đau đang gặm nhấm trong lòng.

 

Nhưng lồng n.g.ự.c hắn lại trống rỗng, giống như thiếu thứ gì đó.

 

Tần Kiệm, Tần Kiệm... là Tiểu Tần Kiệm thanh mai trúc mã, người đã có hôn ước với hắn từ khi còn bé, càng ngày càng cách xa hắn.

 

Đêm đó, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tần Kiệm mà lại ở trong phòng đợi hắn.

 

Trong lúc hoảng hốt, hắn còn tưởng rằng là đang nằm mơ cảm giác lại vô cùng chân thật.

 

Hắn vỗ mạnh vào trán.

 

Tần Kiệm đỏ mặt, một tiếng: "Ca ca."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...