Hoàng tổ Tiêu thị tạo mầm mống Yêm đảng hoạ loạn triều cương.
Từ thời Sùng Ninh đến Hồng Tông đế không siêng năng triều chính, sử dụng hoạn quan kiềm chế quyền thần, cân bằng lẫn nhau.
Dưới thời trị vì của hoàng đế Thái Quang, ông ta một lòng hướng đạo luyện đan, Bát hổ hoạn quan lộng quyền, kết bè kết cánh, vơ vét sưu cao thuế nặng, tạo ra vô số vụ án oan sai bất công, kêu than ngập trời.
Loạn Ngũ Vương, ngoại thích tham gia vào chính sự, phân tranh nhiều năm, tất cả đều bởi vì hoàng quyền hoàng thất phụ thuộc hoạn quan.
Chiếu định tội này ban ra là cho tổ tiên Tiêu gia.
Ta lại đợi thêm một tháng nữa, cuối cùng biết Chu Ngạn lừa ta, hắn vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.
Nghe hắn bị hoàng đế điểm thiên đăng*.
*Điểm thiên đăng: hình thảm khốc thời phong kiến, người bị hành hình sẽ bị lột sạch quần áo và quấn bằng một cái bao vải gai, sau đó bị ném vào trong một vạc dầu để dầu thấm vào cái bao, đợt tới đêm khuya, sẽ bị trói ngược lên một cột cao dựng sẵn ở pháp trường, đao phủ sẽ đốt phạm nhân bằng cách châm lửa vào chân để lửa cháy dần xuống đầu.
Nhưng Vệ Cách không phải như , khi c.h.ế.t hắn không phải chịu khổ.
Ta tin tưởng Vệ Cách, nàng ấy Chu Ngạn nhờ vả mang cái áo ngoài hắn mặc khi sắp c.h.ế.t trở về.
Ta tìm một nơi yên tĩnh ở ngoại ô, xây mộ y phục cho hắn.
Ta nghĩ hắn không hề lừa ta, mộ y phục ở đây, hắn cũng ở đây, không hề thất hứa.
Năm tháng trôi qua, bốn mùa thay phiên.
Năm đó hắn c.h.ế.t lúc ba mươi bảy tuổi, bây giờ đã bốn năm trôi qua, ta cũng đã là một phụ nhân ba mươi bảy tuổi.
Chu Thời đã thành thân, phu thê hoà hợp, còn mang thai.
Tiền Đường có rất nhiều cố nhân, vui vẻ hòa thuận, Phượng Bách Niên thỉnh thoảng cũng tới tiệm thêu tham gia náo nhiệt.
Chẳng còn gì để quan tâm nữa, năm đó ta đang thêu thùa bên cửa sổ, thêu những bộ y phục nhỏ cho hài tử chưa chào đời của Chu Thời, thị lực của ta đã không còn tốt như trước nữa.
Đột nhiên ta nghe thấy bên tai có ai đó đang gọi mình.
Ngẩng đầu lên, trước mắt ta ngập tràn hoa.
Cây hoa quế trong nội viện tỏa hương thơm ngát, ta mơ hồ thấy Lý ma ma đang mỉm vẫy tay với ta: “Mau lên, Nữu Nữu, trong thành đang diễn hí kịch, phu nhân chúng ta sửa soạn một chút đến đó xem náo nhiệt.”
Ta buông tay xuống, ánh mắt ngẩn ngơ theo bà ấy.
Lý ma ma giận dữ mắng ta một câu: “Còn ngây ngốc ở đó gì? Tiểu tử Chu Ngạn đó cũng đi, còn ban đêm thuận tiện sẽ dẫn ngươi đi xem hoa đăng.”
Ta mê mê tỉnh tỉnh, lắp bắp: “Thật sao? Chẳng phải hắn rất ghét ta sao?”
Lý ma ma che miệng , chẳng biết từ lúc nào Chu Ngạn đã xuất hiện ở bên cạnh, hắn vẫn là bộ dạng thiếu niên năm nào, mặt mày rạng rỡ, khóe miệng nhếch lên ta : "Ai ghét ngươi? Ghét ngươi mà còn đồng ý dẫn ngươi đi xem hoa đăng sao? Ngươi bị ngốc à?”
Hắn đưa tay về phía ta, đôi mắt thiếu niên đen nhánh loé lên chút ánh sáng, nở nụ nhàn nhạt.
Ta mỉm , đứng dậy bước ra khỏi phòng, gió thu quất vào mặt, hoa quế thơm ngát.
Hắn nắm tay ta, ta thật sâu, bằng giọng dịu dàng: "Kiệm Kiệm, đi thôi. A Ngạn ca ca dẫn ngươi đi xem hoa đăng."
Ta từ trong mắt của hắn, thấy một bóng dáng thiếu nữ, mặt mày cong cong như đang ở tuổi ấu thơ.
Đúng, đúng , Tần Kiệm thuở thiếu thời, cuối cùng đã toại nguyện nắm bàn tay A Ngạn ca ca.
Bạn thấy sao?