13
Ta có dự cảm không lành, Chu Ngạn cũng có loại dự cảm này.
Không lâu sau thọ thần của hoàng đế, trong cung đã xảy ra chuyện.
Nghe , Thái tử điện hạ không biết vì sao xảy ra tranh chấp với Hoàng thượng, Hoàng thượng trong cơn nóng giận, phun ra một ngụm máu.
Sau khi bắt mạch, thái y rằng hắn ta bị tích tụ trong tim, khí huyết hư nhược.
Thái tử hầu hạ ở bên giường hai ngày, khi hắn ta tỉnh lại, hai phụ tử lại ôm nhau khóc.
Hành vi như càng chứng tỏ địa vị của Thái tử là không thể lay chuyển.
Chu Ngạn dường như đã có hành .
Hôm đó ta cờ nghe hắn chuyện với người khác trong thư phòng.
Đối phương là người coi trọng nhất trong số các nghĩa tử của hắn.
Hắn ta : “Nghĩa phụ, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa, hiện tại ra tay chiếm trước tiên cơ, những năm này hoàng đế chinh phiên vương quá dữ dội, lúc này chúng ta ra tay, kiểm soát việc phòng thủ kinh thành, hoàn toàn không cần lo lắng các phiên vương nảy sinh ý đồ khác.”
Ngày hôm sau, ta bàn bạc với Chu Ngạn, đưa Chu Thời về Tiền Đường.
Chu Thời đã mười hai tuổi, trổ mã mắt phượng mày ngài, vô cùng xinh đẹp.
Ta dự định giao bé cho đám người Yểu Nương.
Thế cục trong kinh trở nên căng thẳng không thể giải thích .
Khi Chu Thời rời đi, xe ngựa còn chưa đi qua cổng thành, ta đã thấy thái tử điện hạ đứng trên cổng thành, cúi đầu ta.
Cô bé không đi , Chu Ngạn cũng không quá ngạc nhiên đối với chuyện này, giống như thể hắn đã biết trước kết cục này.
Xem ra đã đến thời điểm quan trọng.
Ta vốn tưởng rằng Chu Ngạn muốn ủng hộ ấu chủ đăng cơ, kiểm soát triều chính.
Nhưng Tiêu Cẩn Du không phải là người bình thường.
Chu Ngạn chậm chạp không ra tay, bởi vì hắn cũng kiêng kị Tiêu Cẩn Du.
Chỉ cần hoàng đế còn sống, sẽ luôn là ngọn núi lớn trấn áp hắn.
Bên dưới hoàng quyền, quyền lực của hoạn quan thực ra không lớn đến thế.
Suốt ngày ta không thể ngủ ngon giấc, khi soi gương phát hiện bên tóc mai mình mà đã có tóc bạc.
Hóa ra nữ nhân ba mươi hai tuổi đã bắt đầu để lộ ra tóc bạc
Ta với Chu Ngạn: "Gần đây ta luôn mơ thấy bá mẫu và Lý ma ma, bọn họ muốn dẫn ta đi xem hoa đăng. Chu Ngạn, hình như đã lâu rồi ta không thấy hoa đăng."
Chu Ngạn ta, ánh mắt dịu dàng: “Đợi sau này ta sẽ dẫn phu nhân đi xem hoa đăng.”
Năm Minh Đức thứ mười ba, hoàng đế băng hà.
Thái tử đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Khánh Lịch.
Chu Ngạn mọi chuyện đã kết thúc.
Hắn không tạo phản, bởi vì trước khi hoàng đế băng hà đã truyền hắn vào cung yết kiến
Khi Tiêu Cẩn Du băng hà, hắn đã ở bên cạnh.
Bọn họ đã chuyện với nhau suốt đêm, ta không biết đã những điều gì.
Nhưng Tiêu Cẩn Du vẫn là Tiêu Cẩn Du, hắn ta không cần một binh một tốt đã tan rã mưu đồ của Chu Ngạn.
Sau này ta mới biết, hắn ta sẽ thả một nhà chúng ta rời đi.
Điều kiện tiên quyết là Chu Ngạn phải g.i.ế.c một người.
Ta chạm đến bí mật hoàng gia.
Trước khi hoàng đế Thái Quang băng hà, vị thái tử nhỏ tuổi đồn là đã c.h.ế.t dưới tay hoạn quan, hắn ta vẫn còn sống.
Người đang ở trong tay Chu Ngạn.
Là vương bài của hắn.
Nhưng không hiểu tại sao sau một đêm dài trò chuyện với Tiêu Cẩn Du, hắn đã từ bỏ tấm vương bài này.
Hắn g.i.ế.c người đó đi.
Đổi lấy một đạo mật chỉ của Tiêu Cẩn Du.
Ta và hắn tự do.
Vào ngày chúng ta rời kinh, trời trong gió nhẹ.
Trên đời này đã không còn Tổng đốc Tây Xưởng Chu Ngạn, cũng không còn Xuân Hoa phu nhân nữa.
Chu Ngạn giao mật chỉ của hoàng đế cho ta, để ta đưa Chu Thời đi trước một bước.
Hắn , mặc dù Tiêu Cẩn Du đã sẽ buông tha cho chúng ta hắn không tin tưởng vị thái tử mới đăng cơ này.
Vì lý do an toàn, ta dẫn theo Chu Thế Hiển khởi hành trước, nếu tân đế có sát tâm, hắn không bị chúng ta vướng bận, có thể thoát thân.
Ta lặng lẽ hắn, cố gắng ra điều gì đó từ trong mắt hắn: "Chu Ngạn, không phải chàng đang lừa gạt ta đấy chứ?"
Hắn mỉm , nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, kiên quyết : “Kiệm Kiệm yên tâm, ta nhất định sẽ đi tìm nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng một mình.”
Năm đó, ta đã ba mươi ba tuổi, còn Chu Ngạn ba mươi bảy.
Thời gian dường như đặc biệt ưu ái hắn.
Thoạt hắn vẫn còn rất trẻ, dáng người thẳng tắp, lông mày sâu, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, tuấn lỗi lạc.
Ba tháng sau khi đến Tiền Đường, tin tức từ triều đình mới chậm chạp truyền đến.
Tân đế ban bố "Chiếu định tội".
Bạn thấy sao?