Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 33

Không có gì buồn , hoạn quan không có gốc rễ, vĩnh viễn trung thành với hoàng đế, người duy nhất bọn họ có thể dựa vào chỉ có hoàng đế, từ xưa đến nay, đều là như thế.

 

Sự lạnh lùng trong lời của thái tử khiến ta đột nhiên ý thức , cậu ta rất hận hoạn quan.

 

Giống như Tiểu Nhã tỷ tỷ nhiều năm trước, mỗi khi nhắc đến thái giám không hiểu sao đều nghiến răng nghiến lợi.

 

Sau đó ta gặp Ôn Đình phu nhân, có vừa gặp Thái tử điện hạ, Tiêu Ôn Đình thở dài một tiếng: "Xuân Hoa, có lẽ ngươi còn chưa biết, mặc dù Tiên hoàng hậu là treo cổ tự vẫn, cuối cùng là c.h.ế.t dưới tay hoạn quan.”

 

Ta rất kinh ngạc, đối với cái c.h.ế.t của Đào hoàng hậu, những bí mật của hoàng thất đã không còn là vấn đề nữa.

 

Ôn Đình phu nhân , năm đó mẫu tộc của  mẫu hậu hoàng hậu bị tịch biên, nàng ấy lại bị vu oan c.h.ế.t hài tử của Sầm quý phi, thực chất là do ngự tiền nội quan Quyền Tư một tay sắp xếp.

 

Mọi người đều biết hoàng đế sủng ái Quyền Tư.

 

Lúc trước ở An Vương phủ, tên tiểu thái giám xinh đẹp thoát tục này rất Tiêu Cẩn Du thích..

 

Chỉ là không ngờ tới, lá gan hắn ta lại lớn như .

 

Nhét người vào hậu cung của hoàng đế, vu khống hoàng hậu, muốn nâng đỡ người của mình thượng vị

 

Sau khi chân tường bại lộ, Quyền Tư bị xử tử.

 

Thái tử có cảm sâu nặng với mẫu thân, từ đó cậu ta căm hận hoạn quan.

 

Ta rất sợ hãi.

 

Tương lai Thái tử đăng cơ, Chu Ngạn nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

 

Ngày hôm đó sau khi hồi phủ, ta nổi giận đùng đùng với Chu Ngạn, đập vỡ một cái bình hoa.

 

Thứ nhất, là oán hắn đã âm mưu với hoàng đế lừa gạt ta, thứ hai, ta thực sự vô cùng hoảng hốt, không thể giải quyết .

 

Chu Ngạn để cho ta tùy ý phát tiết, cuối cùng vô cùng đáng thương ta: "Phu nhân, hoàng đế chưa chắc đã không muốn g.i.ế.c ta, hắn chỉ là không thể ."

 

Ta níu lấy cánh tay hắn, tức giận hắn: “Chu Ngạn, chàng còn bao nhiêu chuyện giấu ta?”

 

Hắn mỉm , ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng: “Rất nhiều, một chuyện cũng không thể .”

 

Ta chán nản, đẩy hắn một cái, đứng dậy bỏ đi.

 

Hắn ôm lấy ta từ phía sau, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng tức giận, Kiệm Kiệm, ta phải tính toán cho tương lai của chúng ta.”

 

Ta biết một người như hắn sẽ không ngồi yên chờ chết.

 

Ta bất lực cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng nghẹn ngào, thấp giọng : “Chu Ngạn, chàng phải nhớ kỹ, thiên hạ này là thiên hạ của Tiêu gia, sau này cho dù có phải là Thái tử đăng cơ hay không, có lẽ cũng sẽ không tha cho chàng."

 

Hắn “Ừ” một tiếng: "Nàng có sợ không?"

 

"Không sợ."

 

Ta quay lại hắn, ánh mắt trong veo: “Đi cùng với chàng, ta còn sợ cái gì.”

 

"Nhưng Chu Ngạn, chàng phải hiểu , không dễ gì mới trời yên biển lặng, Đại Ninh không chịu nổi một lần loạn Ngũ Vương nữa, mỗi một lần tranh chấp hoàng quyền, trong triều đều có thương vong, bách tính thường dân mới là người chịu khổ nhất."

 

“Phu nhân, ta hiểu rồi.”

 

Ánh mắt Chu Ngạn nặng trĩu, muốn gì đó, lời đến khóe miệng đã nuốt trở lại, cuối cùng chỉ sờ lên mặt ta: “Những thứ này không phải chuyện phu nhân nên quan tâm, nàng yên tâm, ta có chừng mực.”

 

Vào năm Minh Đức thứ mười hai, ta đã là một phụ nhân ba mươi hai tuổi.

 

Nhìn vào gương, những đường nét của nữ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ.

 

Mọi người đều ta có tấm lòng Bồ Tát, cũng có khuôn mặt Bồ Tát.

 

Tất cả đều là giả, nếu thật sự có Bồ Tát, ta chỉ cầu xin Ngài chỉ cho một con đường sáng.

 

Năm nay tổ chức thọ thần hoàng đế.

 

 

Trước khi cung yến bắt đầu, nội quan đột nhiên gọi ta vào cung diện thánh.

 

Trong Thái Cực Điện, Tiêu Cẩn Du mặc long bào sáng chói, không thể che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.

 

Khi con người đến tuổi trung niên, vẫn là không thể tránh khỏi chuyển từ thịnh sang suy.

 

Hắn ta đã bốn mươi ba tuổi rồi.

 

Trong mười hai năm cầm quyền, hắn ta đã không ít việc, huỷ bỏ nền chính trị hà khắc, chỉnh đốn nội trị và tài chính, xưng tụng là một vị minh quân.

 

Làm hoàng đế là một công việc hao tâm tổn trí, nhất là một vị minh quân.

 

Thông minh quá ắt tổn thương, sâu đậm thường chẳng dài lâu, câu này miễn cưỡng thích hợp dùng cho hắn ta.

 

Tiêu Cẩn Du cả đời tâm cơ thâm trầm, tính toán chi li cặn kẽ, tính bạc bẽo.

 

Đến tuổi này, hắn ta đột nhiên lại trở nên thâm với cố hoàng hậu Đào thị.

 

Nội quan ghi chép, hoàng đế nhớ nhung Hiếu An Hoàng hậu mấy lần cực kỳ bi ai, không ngừng rơi lệ, ngày càng tiều tụy.

 

Chuyện cảm thật là kỳ lạ, Đào hoàng hậu đã qua đời chín năm, Tiêu Cẩn Du bỗng nhiên lại phản ứng muộn màng.

 

Phu thê lúc thiếu niên lại chẳng thể bên nhau khi về già

 

Từ đó về sau, Tiêu Cẩn Du lực bất tòng tâm, hậu cung dường như trở nên vô ích.

 

Hắn ta gọi ta đến chải tóc.

 

Chuyện này không có gì kỳ lạ, hắn ta vẫn còn nhớ Đào thị rất thích ta chải tóc cho nàng ấy.

 

Đào thị từng : “Đôi tay của Xuân Hoa nhẹ nhàng, mềm mại, thủ pháp lúc chải tóc cũng giống như lúc đan túi thơm, rất khéo léo”.

 

Ta đang chải tóc cho hoàng đế, vô thấy sợi tóc trắng ẩn trong tóc của hoàng đế, ta vô cùng sửng sốt.

 

Tiêu Cẩn Du không hề hay biết, hắn ta đã không thèm để ý đến những thứ này nữa, hắn ta đang liên miên lải nhải với ta đủ thứ chuyện tầm phào.

 

"Tần Kiệm, ngươi còn nhớ mái tóc dài của Vãn Tình không? Tóc xanh như liễu, thực sự là rất đẹp."

 

"Dưới mí mắt trái của Vãn Tình có một nốt ruồi nhỏ màu nâu. Nàng ấy những người có nốt ruồi này sẽ rơi nhiều nước mắt trong kiếp này. Sau này khi nàng ấy khóc quả nhiên giống  như mưa tầm tã."

 

“Khi nàng ấy mới vào vương phủ, hồn nhiên ngây thơ, thẳng thắn như một hài tử. Trẫm hết lòng ngóng trông thành thân với nàng ấy. Trẫm còn nhớ ngày tân hôn của chúng ta, trẫm đã sau này sẽ không bao giờ để nàng ấy khóc, trẫm thích thấy nàng ấy .”

 

"Sau này chắc chắn là trẫm đã khiến nàng ấy vô cùng thương tâm, nàng ấy mới có thể không một lời treo cổ tự sát, trẫm hối hận thì đã muộn."

 

"Cả đời này của trẫm, thê tử kết tóc chỉ có một mình nàng ấy, chỉ là không biết sau này chúng ta gặp lại, liệu nàng ấy có còn sẵn lòng mỉm với trẫm hay không..."

 

Ta chưa từng biết một người như Tiêu Cẩn Du, từ khi nào lại trở nên mong manh đến thế, giờ phút này, hắn ta giống như một người sắp chết, nắm lấy tay ta, tựa đầu vào cánh tay ta, khóc lóc thảm thiết.

 

Đã lâu rồi ta không nghĩ đến Đào thị, những lời tỉnh táo của nàng ấy dường như lại hiển hiện bên tai ta.

 

Chim nhạn bay qua không dấu vết, thu hồi trái tim mình lại, vĩnh viễn đừng bao giờ hắn.

 

Nhưng cho dù thu hồi trái tim, nàng ấy vẫn rất đau lòng.

 

Người cũng đã không còn ở đây, thâm của hoàng đế có thể cho ai đây?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...