13
Minh Đức năm thứ tám, Chu Ngạn hỏi ta có muốn nhận một hài tử dưỡng tử không.
Ta thắc mắc: “Không phải chàng có rất nhiều nghĩa tử sao?”
Mấy nghĩa tử của hắn, ai nấy đều có năng lực, thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc thông minh.
Đáng tiếc bọn họ đều là hoạn quan.
Ta vốn tưởng rằng hắn đang chuyện thừa kế hương hỏa, Chu Ngạn lại : "Kiệm Kiệm, ta muốn nàng về già nơi chỗ nương tựa."
Ta ôm cánh tay hắn, hoa nở trong nội viện, lắc đầu : “Không cần đâu, hai chúng ta ở bên nhau là tốt rồi.”
Mặc dù như , mấy ngày sau, hắn thật sự đã mang về một hài tử.
Là một nữ hài rất xinh đẹp, khoảng chừng bảy tám tuổi, có chút nhút nhát.
Chu Ngạn tên bé là Chu Thời.
Hắn còn : “Kiệm Kiệm, nàng không cảm thấy con bé rất giống nàng sao?”
Khóe miệng ta giật giật: “Rõ ràng là không giống, lúc còn bé ta đâu có xinh đẹp như .”
"Xinh đẹp."
Hắn ta mỉm , ánh mắt dịu dàng: “Hồi đó nàng cũng rất xinh đẹp.”
Hắn trợn mắt lời giả dối.
Ta cũng lười để ý đến hắn, đưa tay kéo bé kia lại, dịu dàng : "Ta tên là Tần Kiệm, nếu ngươi bằng lòng, có thể gọi ta một tiếng Kiệm nương nương."
Chu Thời rất nghe lời, liên tục gật đầu, lấy lòng gọi ta: "Kiệm nương nương."
Sự dè dặt thận trọng khi ăn nhờ ở đâu, lắm, thực sự rất giống ta khi mới đến nhà Chu gia.
Chu Thời là nữ nhi của tội thần.
Tình cờ bé Tây Xưởng Chu đại nhân để ý, sau khi rửa sạch thân phận, đưa tới cho ta nữ nhi.
Hắn luôn rất tháo vát.
Vào năm Minh Đức thứ mười một, hoàng đế sắc phong Trần phi hoàng hậu.
Trần phi là nữ nhi của tuần án Ngự Sử, là quan viên địa phương, mặc dù coi trọng không có thế lực ở trong kinh thành.
Động thái này của Tiêu Cẩn Du là nhằm củng cố địa vị của Thái tử.
Sau đại điển sắc phong, Ôn Đình phu nhân truyền ta vào cung trò chuyện
Ôn Đình phu nhân là muội muội của Tiêu Cẩn Du, thân của Thái tử.
Bà ấy đã bốn mươi tuổi, sau khi trượng phu qua đời ở tuổi trung niên, với danh nghĩa không có nhi tử, bà ấy luôn sống ở trong cung.
Tiêu Ôn Đình đã ở độ tuổi trung niên, cuối mắt đã có những nếp nhăn mờ, trang điểm rất tinh tế, vô cùng xinh đẹp.
Ta và bà ấy cũng xem như là nửa cố nhân
Lúc trước ở An Vương phủ, ta là nha hoàn bên cạnh Đào thị .
Nàng và tẩu tẩu Đào thi có quan hệ rất tốt, thường xuyên đến uống trà chuyện phiếm với nhau.
Tự nhiên cũng xem như là quen biết ta.
Sau này ta trở thành thê tử của Chu Ngạn, thỉnh thoảng bà ấy sẽ triệu ta vào cung chuyện một hồi.
Bà ấy là một phụ nhân có tấm lòng nhân hậu, khi chúng ta thành lập thiện trong dân gian, bà ấy cũng quyên góp rất nhiều.
Ngày hôm đó, trước khi ta tiến cung gặp Ôn Đình phu nhân, trên đường bất ngờ gặp Thái tử điện hạ.
Thái tử mười chín tuổi, mặc trang phục màu xanh nhạt, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú.
Bên hồ Trường Đình, ta hành lễ với cậu ta.
Cậu ta đưa tay ra đỡ, mở miệng gọi ta: "Xuân Hoa."
Cậu ta là trưởng tử của Tiêu Cẩn Du, là thân sinh của Tiên Hoàng hậu Đào thị.
Năm đó trên dưới An vương phủ vào kinh cần vương, cậu ta mới bốn tuổi.
Trong sân nội viện của Đào thị, nhũ mẫu và cậu ta chơi trốn tìm, cậu ta từng kéo tay ta, khuôn mặt nở ra nụ rạng rỡ.
"Xuân Hoa, người cũng đến chơi với ta."
Trong ba năm ở An Vương phủ, ta đã chứng kiến cậu ta dần lớn lên.
Nhưng thiếu niên trước mặt không có chút nào giống với hài tử lúc trước.
Mọi người đều biết, từ khi Đào hoàng hậu qua đời, Thái tử điện hạ đã không còn nữa.
Trong mắt ta, cậu ta đâu chỉ không , dùng câu thâm trầm khó đoán để hình dung cũng không đủ.
Đôi mắt đen láy của cậu ta ta, trên môi hiện lên một nụ : “Xuân Hoa, tại sao ngươi lại gả cho một thái giám?”
Ta sững sờ một lúc, khi vào mắt cậu ta, ta bất chợt cảm thấy ớn lạnh.
Cậu ta ghé sát vào tai ta, nhỏ: “Ta biết, bọn họ cùng nhau lừa gạt ngươi.”
Ta bối rối, cậu ta lại chậm rãi : "Chu Ngạn là người phụ hoàng tín nhiệm nhất, phụ hoàng một mực tin tưởng hắn đến tận bây giờ, sao có thể nỡ lòng g.i.ế.c hắn?"
"Xuân Hoa, ngươi bị lừa rồi, phụ hoàng sẽ không nghi ngờ Chu Ngạn, không thể tới xa hắn , cho nên bọn họ liên thủ bày ra một vở kịch, lừa ngươi ở lại kinh thành gả một thái giám."
"Ngươi biết không, may mà ngươi không thành thân ở Tiền Đường. Nếu ngươi thành thân, bọn họ sẽ buộc ngươi phải hoà ly, hoặc là chấm dứt phiền phức mà không để ngươi biết."
Ta nghe cậu ta mà toát mồ hôi lạnh.
Cậu ta ha ha một tiếng, trong mắt chợt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm: “Rất hèn hạ phải không? Bản chất con người là mưu cầu lợi ích, phụ hoàng là cao thủ khống chế quyền thần, lại dung túng cho thái giám chuyên quyền, Xuân Hoa, ngươi , có phải rất buồn không.”
Bạn thấy sao?