12
Ta hất tay của hắn ra, có chút không cam tâm: “Chu Ngạn, ta vẫn còn trong sạch.”
Hắn sửng sốt một lát, vẻ mặt bình tĩnh, vành tai đã từ từ đỏ lên, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Kiệm Kiệm, ta cũng trong sạch.”
Ta lườm hắn, hừ một tiếng: “Chàng cho rằng lén lút đuổi những thê thiếp xinh đẹp đó đi, ta sẽ không biết xưởng công đại nhân phong lưu thế nào sao?”
Chu Ngạn luống cuống, quay mặt về phía ta, vào mắt ta, thành khẩn : “Kiệm Kiệm, bản thân ngồi lên vị trí này, nữ nhân đưa tới rất nhiều, có khi không thể từ chối chỉ đành phải nhận ta chưa từng chạm vào, nàng có tin ta không?”
Hắn rất bất an, vội vàng giải thích, hai mắt dường như lại đỏ hoe: “Ta tuy là hoạn quan không có loại đam mê dơ bẩn kia, cũng khinh thường chuyện đó. Quân tử giữ mình ngay cả ở nơi tối tăm, khiêm tốn tự răn mình, chỉ những việc ngay thẳng, đây là điều phụ thân dạy bảo ta từ khi còn nhỏ, đã khắc sâu vào xương cốt ta, ta chưa từng dám quên.”
Nói xong, hắn nghẹn ngào bất bình : “Nàng đừng có lại nghĩ oan cho ta.”
Tổng đốc Tây Xưởng, đối với bên ngoài thủ đoạn tàn nhẫn, thiết diện vô , là một tồn tại khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật, giờ phút này lại tủi thân như một hài tử.
Vẻ mặt bướng bỉnh của hắn rất giống như sự bất mãn của hắn khi bị Chu bá mẫu trách mắng vì bắt nạt ta lúc còn nhỏ.
Thực ra, khi hắn lớn lên trở thành thiếu niên biết lễ giáo, đã không còn thích bắt nạt ta nữa.
Nhưng có một lần ta không cẩn thận bị bong gân, đúng lúc bị hắn thấy, xung quanh không có ai, hắn vừa trợn mắt mắng ta ngu ngốc, vừa đưa tay ra dìu lấy ta.
Cảnh tượng này vừa vặn Chu bá bá thấy, lập tức nổi giận đùng đùng, mặc dù ta có giải thích thế nào thì ông ấy cũng chỉ một câu: “Kiệm Kiệm đừng sợ, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nó một trận, đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn ngỗ nghịch, chỉ biết bắt nạt muội muội."
Hôm đó bá bá hắn quỳ xuống, lấy thước đánh vào lòng bàn tay, tiếng lớn đến nỗi cả viện đều có thể nghe .
Chu bá mẫu và Lý ma ma không những không ngăn cản mà còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối lên án hắn không ít lần bắt nạt ta..
Ta còn nhớ lúc đó biểu cảm của hắn cũng giống như lúc này, vừa uất ức vừa phẫn nộ, tỏ vẻ không phục: "Con không có! Mọi người đừng đổ oan cho con!"
Có thể thấy, nếu đã quá nhiều việc xấu, cho dù không phải ngươi , người khác cũng sẽ khẳng định là ngươi.
Quả nhiên sau này bá bá biết rõ sự , cũng không cảm thấy áy náy chút nào vì đã đánh hắn: “Không sao đâu, trận đòn này xem như là cảnh cáo hắn đi. Dù sao lúc trước hắn cũng không ít lần bắt nạt ngươi.”
Bá mẫu cũng ha hả: “Nam hài tử da dày thịt béo, đánh một trận thì đánh một trận, có gì mà phải uất ức.”
Nhưng sau đó hắn cảm thấy rất uất ức, đã lén lút chặn đường ta, dự định biến tội danh thành sự thật, đánh ta một trận.
Tuy nhiên, khi ta ôm đầu thận trọng hắn, lại thấy hắn tỏ vẻ uể oải, rút tay lại.
"Thôi bỏ đi, quân tử không chuyện mờ ám, ta khinh thường việc này."
Thời gian trôi nhanh khiến người ta không kịp nhận ra.
Bây giờ hắn đã ba mươi tuổi, không ngờ vẫn uất ức nghẹn ngào: “Nàng đừng có lại nghĩ oan cho ta.”
Lại nghĩ oan.
Nghĩ đến sự oan uổng lần trước hắn phải chịu, những uất ức phải gánh chịu vẫn còn chôn sâu trong lòng, cho nên oán mới thù cũ hiện lên trong đầu khiến mắt hắn đỏ hoe.
Ta chợt thấy cảm buồn , không nhịn mà bật .
Chu Ngạn vô cùng bất lực, tiến lên ôm lấy eo ta, ghé sát vào tai ta, buồn bực : "Kiệm Kiệm, tại sao ta có thể sợ nàng như chứ? Ta nhớ lúc còn nhỏ, rõ ràng là ngươi rất sợ ta, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, một ánh của nàng đã có thể khiến trái tim ta run lên vì sợ hãi, mãi không thể nào bình tĩnh lại ."
Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, mỉm nhẹ nhàng hắn: "Chu đại nhân, phong thủy luân chuyển, năm đó lúc chàng bắt nạt ta, có từng ngờ tới ngày này không?"
Hắn mỉm sờ đầu ta, trong mắt tràn đầy sự thương: “Chưa từng ngờ , ta cũng muốn đánh tiểu tử thối năm đó một trận, sao lại nỡ bắt nạt tiểu nương tử nhà mình.”
Hắn áp trán vào người ta, ta và hắn đều không nhịn .
Sau khi xong, ta lại hỏi hắn một vấn đề mà trước giờ ta chưa bao giờ dám hỏi: “Sở Sở bây giờ ở đâu?”
Ý trong mắt Chu Ngạn ngưng tụ, che giấu một màn sương lạnh, rất nhanh đã biến mất, hắn dịu dàng ta: “Quan tâm nàng ta gì, năm đó nếu không phải nhà nàng ta cấu kết hoạn quan khai thác mỏ tư, sau khi sự bại lộ, Khương Xuân qua cầu rút ván, liên luỵ đến nhà chúng ta.”
Bạn thấy sao?