Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 27

Hắn dừng lại, không trả lời ta, cũng không quay đầu lại, kéo tay ta ra.

 

Đêm đó ta phòng không gối chiếc, ban đêm chỉ biết cắt tâm đèn.

 

Ngọn lửa nến đỏ tụ lại, vui vẻ nổ lách tách.

 

Nửa đêm, ta đang mơ mơ màng màng thiếp đi, cửa phòng lại đột nhiên lại bị người đá tung ra.

 

Ta đột nhiên bừng tỉnh, thấy Chu Ngạn đã uống say.

 

Hắn đứng bên giường ta, ánh mắt nhuốm men say, trong mắt ẩn chứa những cảm khó xua tan, còn mang theo vẻ bối rối.

 

Ta còn chưa kịp đứng dậy, hắn đã đột nhiên bước tới, giữ chặt hai tay ta, đè ta xuống.

 

Sau đó lông mi hắn run rẩy, hơi thở ấm áp, đôi môi mang theo mùi rượu hôn lên môi ta.

 

Một nụ hôn chỉ kéo dài trong giây lát.

 

Hắn lại vùi đầu vào cổ ta, giọng điệu lạnh lùng, lẩm bẩm: "Kiệm Kiệm, Kiệm Kiệm..."

 

Hắn sợ hãi như một hài tử, thậm chí cả cơ thể cũng đang run rẩy.

 

Hắn khóc.

 

Trong lòng ta bỗng nhiên đau xót, mắt đỏ hoe,vừa rơi lệ vừa ôm chặt lấy hắn: “Ta ở đây, Chu Ngạn.”

 

Nhưng hắn dường như không nghe thấy, úp mặt vào cổ ta nức nở, vẫn liên tục lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao nàng không thích A Ngạn ca ca nữa? Chẳng phải lúc trước nàng rất thích ta sao? Kiệm Kiệm, tại sao nàng không cần là không cần, là ta đã sai chuyện gì?”

 

"Ta có thể thay đổi, Kiệm Kiệm, ta có thể thay đổi, xin nàng đừng ở bên người khác có không? Ta không chịu nổi, ta thực sự không chịu nổi..."

 

"Kiệm Kiệm, nàng thương ta cũng , xin đừng rời xa ta nữa không? Nàng đã sẽ không quay đầu, đã rồi sao lại dễ dàng thay đổi như ? A Ngạn ca ca chỉ có một mình nàng, nàng đừng bỏ mặc ta, có không...”

 

Chu Ngạn ngẩng đầu ta, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của hắn bất lực đến cực độ, vừa vừa khóc, sau đó loạng choạng cởi y phục của mình.

 

“Nàng đang trách ta phải không? Lúc trước nàng viên phòng, ta chỉ là chưa chuẩn bị xong, không biết sao dùng thân thể không trọn vẹn này đối mặt với nàng, lúc ta tịnh thân, nàng đã bôi thuốc giúp ta, ta đều biết, ta chỉ là tự ti, cảm thấy mình hết sức vô dụng, không xứng đáng với của nàng.”

 

"Kiệm Kiệm, ta chỉ là chưa sẵn sàng thôi, cũng không phải xa lánh nàng. Bây giờ ta thẳng thắn với nàng có không? Ta cởi hết cho nàng xem, chỉ cầu xin nàng đừng ghét ta, đừng rời bỏ ta, Kiệm Kiệm, van xin nàng, cái mạng này của ta đều là của nàng, đừng không quan tâm ta...”

 

Chu Ngạn hai tay run run, tác vụng về cởi y phục.

 

Ta ngăn hắn lại, ôm lấy hắn đang vô cùng yếu đuối, giống như mất hồn, vỗ vỗ vào lưng hắn, nhẹ nhàng : "A Ngạ ca ca, chàng say rồi, đi ngủ đi, chúng ta còn nhiều thời gian, Kiệm Kiệm hát cho chàng nghe."

 

Ta hát một đoạn mà lúc còn nhỏ Lý ma ma thường dỗ ta ngủ.

 

Đom đóm, đỏ mỗi đêm.

 

Công công gồng gánh bán hành.

 

Bà bà nuôi tằm xe tơ.

 

Nhi tử đọc sách lang trung.

 

Nhi tức dệt vải thêu thùa.

 

…..

 

Không biết ngọn nến đỏ đã tắt từ lúc nào, cũng không biết ta đã thiếp đi từ lúc nào.

 

Chỉ biết ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao ba cây sào, ta mới mơ mơ màng màng thức dậy, quần áo hơi xộc xệch, có một bàn tay đặt lên hông ta.

 

Khi mở mắt ra, ta thấy mình đang nằm trong vòng tay Chu Ngạn, bị hắn ôm chặt.

 

Rõ ràng hắn đã thức dậy từ lâu, đôi mắt đen láy chằm chằm vào ta, dường như ẩn chứa rất nhiều sắc thái rực rỡ.

 

Không biết hắn đã chằm chằm như bao lâu rồi, mãi cho đến khi chạm vào ánh mắt ta, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, đưa tay vuốt mái tóc dài của ta, nhếch khóe môi thật sâu: “Chào buổi sáng, phu nhân.”

 

Ta bị hắn chăm tới đỏ mặt, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn: “Nhưng ta vẫn muốn ngủ thêm một lát.”

 

Hắn hơi khựng lại, nhịp tim đột nhiên đập vô cùng nhanh, cúi đầu hôn lên tóc ta một cái, cưng chiều : “Được, ta ở cùng nàng.”

 

Mùa xuân năm Minh Đức thứ sáu, ta trở thành thê tử của Chu Ngạn.

 

Sau khi tiếp quản công việc nội trạch của Phủ tổng đốc, ta mới biết bây giờ Chu Ngạn đúng là quyền thế ngập trời.

 

Sổ sách trong viện tử chứa số tiền lớn cho người ta phải kinh hãi run rẩy.

 

Trong những năm này, hắn đã rất nhiều chuyện cho hoàng đế.

 

Lúc trước ngũ vương tranh vị, Thành Đô vương bị , Quảng Lăng vương bỏ mình, chỉ còn lại lão hồ ly Tề vương ở Dự Nam, lãnh binh về kinh đi dạo một vòng, sau khi xem náo nhiệt lại vui vẻ trở về.

 

Mặc dù Tiêu Cẩn Du đăng cơ nguyên khí đã tổn nghiêm trọng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...