Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 26

11

 

Giống như bị gai đ.â.m sau lưng cho lòng người lạnh tới run lên, ta ngoảnh mặt đi.

 

Rất lâu sau, ta mới nghe giọng của hắn không có bất kỳ chút cảm nào: “Ngày mai ngươi lên đường trở về đi.”

 

Ta im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Ta không trở về, hoàng đế nới không cho phép ta rời khỏi kinh thành.”

 

“Hắn gì không quan trọng.”

 

Chu Ngạn đột nhiên mất bình tĩnh, quai hàm căng thẳng lộ ra giọng điệu độc địa: "Ngươi cứ việc trở về sống cuộc đời của ngươi, đoàn tụ với phu quân của ngươi, sau này sẽ không có ai tới quấy rầy cuộc sống của ngươi nữa."

 

"Ta vẫn chưa thành thân."

 

Ta thì thầm, trong lòng thầm thở dài một tiếng, lại ngẩng đầu hắn: “Hoàng thượng , để ta gả cho ngươi.”

 

Một câu “Hoàng thượng ” này dường như đã chọc giận hắn, Chu Ngạn lạnh một tiếng: “Tần Kiệm, không cần cứ mở miệng là hoàng thượng , ta đảm bảo rằng không ai có thể ngươi, ngươi chỉ cần sống theo tâm ý của mình, không cần phải kiêng kỵ gì cả, đây mới là Tần Kiệm mà ta biết.”

 

“Tâm ý của ta cũng là gả cho ngươi.”

 

Ta lẳng lặng hắn, lúc đầu hắn sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên khó hiểu, rất kỳ quái.

 

Sau đó hắn không gì suốt một đường.

 

Phủ tổng đốc là đại trạch viện ngàn mẫu số một số hai ở kinh thành.

 

Trạch viên này xây dựng là do sự phóng túng của hoạn quan trong thời kỳ Thái Quang đế.

 

Nhớ lại chuyện xưa, lão hoàng đế Hồng Tông sủng tín hoạn quan, dẫn đến thái giám chuyên quyền, có một vị Từ Thiên Tuế nổi danh .

 

Các hoạn quan luôn có ham muốn quyền lực đặc biệt mạnh mẽ, tòa phủ trạch này truyền thừa lại, chỗ nào cũng thập toàn thập mỹ, nguy nga tráng lệ.

 

Đồ đạc bày biện trong phủ, nội thất trong phòng đều vô cùng xa hoa lãng phí.

 

Ngay cả những bình hoa tùy tiện đặt trong góc tường cũng có giá trị không nhỏ.

 

Sau khi truy sát Quảng Lăng vương hậu, hoàng đế bổ nhiệm Chu Ngạn Tổng đốc Đông xưởng

 

Phủ đệ từng thuộc về Từ Thiên Tuế đã rơi trúng đầu hắn.

 

Ta hiểu rõ hắn, dù là trạch viện lớn hay nhỏ, trang trí như thế nào, đối với hắn mà chẳng qua cũng chỉ là nơi ở mà thôi.

 

, người trong phủ tổng đốc rất ồn ào, còn có mấy ngàn cẩm y vệ tới tá túc.

 

Nhưng mà ta vào ở tới ngày thứ hai, không hiểu vì lý do gì mà mọi người nhao nhao dọn nhà rời đi, những chiếc xe ngựa lần lượt chạy đi.

 

Vì thế ta hỏi nha hoàn bên cạnh tên Tước Nhi, nha hoàn cúi thấp đầu, dường như rất sợ ta, không dám gì.

 

Ở trong phủ mấy ngày, ngoại trừ một đám nha hoàn hầu hạ, ta không hề thấy Chu Ngạn.

 

Hai ngày sau, hoàng đế ban thánh chỉ, phong ta Xuân Hoa phu nhân, chỉ hôn cho Chu Ngạn, tổng đốc Tây Xương.

 

Đêm đó, cuối cùng ta cũng gặp Chu Ngạn.

 

Lúc đó, có người đến lấy số đo người ta, may hỷ phục theo cầu của ta.

 

Bọn họ vừa rời đi, Chu Ngạn đã tới.

 

Cả hai chúng ta hầu như không gì, ánh nến trong phòng chập chờn, chớp tắt chiếu lên khuôn mặt hắn, lại có một chút buồn bã.

 

Hắn : "Tần Kiệm, ngươi có thể suy nghĩ kỹ, ta là thái giám, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

 

Những lời này dường như đã quen thuộc, sau mười năm, vẫn ta sửng sốt.

 

Ta mỉm hắn: “Ta suy nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận.”

 

Hắn , không ngừng tự giễu: “Năm đó ngươi cũng như .”

 

Sau đó, hắn đứng dậy rời đi.

 

Mười ngày sau, ta gả cho hắn.

 

Đệ nhất đại thái giám đương triều kết hôn. phô trương có thể là vô tiền khoáng hậu.

 

Mọi người đều đang bàn tán vị Xuân Hoa phu nhân này rốt cuộc là ai, thế nào mà lọt vào mắt xanh của Chu đại nhân, thậm chí còn có thể khiến thiên tử chỉ hôn.

 

Đương nhiên ta nghe những lời bàn tán đó, ta không thể nào biết , những lời khó nghe sẽ không truyền tai ta.

 

Mười dặm trang hoàn đỏ rực, chiêng trống vang trời.

 

Năm ba tuổi phụ thân định hôn ước cho ta, năm hai mươi sáu tuổi, ta gả cho Chu Ngạn.

 

Hơi muộn một chút cũng không phải quá muộn.

 

Ngày phòng hoa chúc, uống rượu hợp cẩn, hắn vén khăn trùm đầu cho ta.

 

Bốn mắt nhau, cả hai đều choáng váng.

 

Chu Ngạn mặc hỉ phục, càng nổi bật khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo.

 

Mái tóc đen như mực, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi nhếch lên giống như người thiếu niên ngang ngược ẩn sâu trong ký ức.

 

Cuộc đời là phù du, vừa đi vừa nghỉ, dừng lại một chút rồi lại đi, thật ra từ đầu đến cuối hắn ở trong lòng ta chưa từng thay đổi.

 

Giờ khắc này trong lòng ta rất vui vẻ.

 

Nhưng hắn lại không vui.

 

Trên mặt hắn không chút vui mừng nào, lông mi cụp xuống, hồi lâu mới : “Ngươi nên nghỉ ngơi đi.”

 

Dứt lời, hắn quay người như muốn rời đi.

 

Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Chu Ngạn, ngươi vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...