9
Phượng Bách Niên có lẽ là nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Ta bỏ ra một lượng bạc, chỉ để hắn ta ngủ.
Khóe miệng hắn ta nhếch lên, liếc ta, sự hứng thú lại dâng lên: “Tỷ tỷ đang giở trò gì ? Không phải muốn đợi ta ngủ thiếp đi rồi cưỡi lên người ta đấy chứ?.”
Ta bị lời lỗ mãng của hắn ta cho nghẹn họng, mặt đỏ tới tận mang tai, hồi lâu không biết phải gì.
Hắn ta cũng đã cởi y phục lên giường, nghênh ngang nằm xuống, nghiêng đầu mỉm quyến rũ với ta: “Tỷ tỷ cứ tùy ý, ta ngủ trước.”
Ánh nến trong phòng khẽ , ta chống cằm ngồi trước bàn hắn ta, không biết qua bao lâu, cho đến khi hắn ta thực sự ngủ thiếp đi, ta mới chậm rãi bước tới.
Ta ngồi xuống mép giường, đắp chăn lại cho hắn ta.
Khuôn mặt kia có bảy phẩn giống Chu Ngạn, thật ra cũng có khác biệt.
Lông mày của Chu Ngạn dường như đậm hơn một chút, mũi cũng thẳng hơn, lông mi cũng không giống, lông mi của Chu Ngạn dày hơn, có thể che đậy rất tốt vẻ tà ác không muốn người biết .
Nhưng mơ hồ từ bên cạnh, bọn họ thực sự rất giống nhau.
Phượng Bách Niên uống rượu, ngủ rất say.
Tôi ngập ngừng đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt từ lông mày xuống dưới, chạm vào mắt, mũi, miệng... Khuôn mặt tức giận mắng mỏ của Chu Ngạn hiện ra sống trong trí nhớ, bừa bãi phóng túng, tùy hứng ngang ngược, giống như đang ở ngay trước mặt ta.
"Tần Kiệm, ta cho ngươi biết, ngươi sớm bỏ ý nghĩ này đi, ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi."
"Ngươi dáng vẻ ngu ngốc của ngươi đi, sao có thể so với Sở Sở của Hà gia? Chậc chậc, ngay cả vẽ tranh cũng không ."
Tại sao lúc đó ta lại thích hắn như , thích một cách hèn mọn đến tận xương tủy, mặc dù biết hắn không muốn gặp ta ta vẫn lén lút hắn thể hiện uy phong.
Có lẽ là bởi vì Chu Ngạn xứng đáng.
Năm ta mười tuổi, chúng ta chơi trốn tìm ở hậu viện phủ đệ Hà tri châu, Vương Yên có ý trêu chọc ta, cố ý bảo ta trốn vào trong một cái giếng khô.
Cái giếng đó rất sâu, ta không dám xuống, nàng ấy hai chúng ta sẽ cùng trốn ở chỗ này.
Ta dựa vào sự giúp đỡ của nàng ấy dọc theo sợi dây thừng trèo xuống dưới, kết quả nàng ấy thấy ta đến đáy giếng, cũng thu lại dây thừng, bỏ chạy.
Ngày hôm đó ta ở trong giếng chờ đợi suốt một một canh giờ, không hề có ai đến tìm ta.
Sau này mới biết đám người Sở Sở đã sớm đổi ý, chạy ra tiền viện chơi trò ném thẻ vào bình rượu.
Mãi đến khi hội kết thúc, Chu bá mẫu chuẩn bị ra về, người lớn mới phát hiện không thấy ta đâu.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Chu Ngạn cũng tìm thấy ta ở trong giếng.
Hắn từ trên miếng xuống, ta ngơ ngác lên, thấy sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt chợt lóe lên vẻ tức giận.
Chính hắn đã thả dây thừng xuống, lại nhảy xuống, nâng m.ô.n.g ta đẩy ta lên.
Chu Ngạn rất ghét ta, khi lên câu đầu tiên hắn là mắng ta ngu ngốc, óc heo.
Nhưng trước mặt rất nhiều người lớn, hắn đã túm lấy Vương Yên bắt phải xin lỗi ta, hung hăng mắng Vương Yên khiến nàng ấy bật khóc.
Chu Ngạn luôn miệng lưỡi độc ác, mặc dù sau đó hắn vẫn bắt nạt ta giống như trước, khi hắn ra mặt, mắng mỏ Vương Ngôn còn nhỏ tuổi mà tâm địa đã độc ác, vành tai ta lại đỏ bừng.
Nghĩ kỹ lại, những chuyện bị Chu Ngạn bắt nạt, mười năm sau lại, mắng mỏ ngu ngốc, kéo tóc, xô đẩy một chút đều là những trò trẻ con vui vẻ biết bao.
A Ngạn ca ca, Kiệm Kiệm thực sự muốn lại bị ngươi mắng mỏ, bắt nạt một lần nữa.
Ta ghé vào bên giường ngủ thiếp đi, trong mơ dường như đã rơi nước mắt, mơ hồ cảm nhận một bàn tay ấm áp đang lau đi những giọt nước mắt trên mặt ta.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, ta thấy ánh mắt dám tin của Phượng Bách Niên, hắn ta : "Ngươi cứ như ghé vào bên giường ta suốt một đêm sao?"
Ta dụi mắt, mơ màng trả lời một câu: “Ta bỏ tiền ra, chúng ta giao dịch xong”
Tính của thiếu niên khiến người ta không đoán , không biết Phượng Bách Niên đang suy nghĩ gì, chỉ : "Lần này không tính, ta nợ tỷ tỷ một lần, khi nào tỷ tỷ muốn ngủ với ta, có thể tới bất cứ lúc nào."
Ta đã nghĩ rằng giữa ta và hắn ta sẽ không còn bất cứ dây dưa nào nữa.
Tuy nhiên, ba ngày sau, một cơn gió mạnh thổi vào bên trong tiệm thêu, những cây trúc xanh trong nội viện xào xạc, cửa sổ khẽ đung đưa, khiến người ta cảm thấy bất an.
Chu Ngạn cuối cùng cũng tới.
Phía sau tấm bình phong thêu hoa sen, quý nhân mặc y phục gấm thường ngày, mái tóc đen buộc cao, lông mày hơi nhướng lên, đôi môi mỏng mím chặt, lộ ra vẻ không hài lòng.
Đôi lông mày đẹp đẽ, khuôn mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng toả ra từ dáng người cao lớn của hắn, trang nghiêm, tàn nhẫn và lạnh lùng như băng.
Bạn thấy sao?