Trọn Kiếp Cùng Người – Chương 16

Bà bà* sức khỏe không tốt, suốt ngày phải bưng canh hầu thuốc, lại còn phải chăm sóc nữ nhi ba tuổi, lúc ra đường bán rau đều phải bế theo hài tử, nam nhân kia đọc đủ loại thi thư chẳng gì cả, chỉ quen dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành bà ấy.

 

*Bà bà: mẹ chồng

 

"Nương tử vất vả rồi, một ngày nào đó ta đề danh bảng vàng, nhất định sẽ bù đắp cho nàng, sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa."

 

Dứt lời, hắn lại thản nhiên đi đọc sách của mình.

 

Mãi đến ngày hôm đó, nữ nhi bị ốm nhẹ, mệt mỏi không muốn cùng bà ấy ra ngoài đường, Lý ma ma phải một mình hái rau đem đi bán.

 

Trước khi đi, còn đặc biệt dặn dò bà bà và tú tài để mắt đến hài tử.

 

Nhưng hai mẫu tử này, một người lười biếng nằm ì trên giường, người còn lại nhốt mình ở trong phòng đọc sách không ra ngoài, nữ nhi nhớ mẫu thân nên đã ra khỏi giường đi tìm bà ấy, bị trượt chân rơi xuống giếng nước trong vườn rau.

 

Khi vớt lên, hài tử đã qua đời.

 

Mứt quả Lý ma ma mua ngoài đường rơi xuống đất, dính đầy bùn.

 

Khóc lóc vài trận, bi thống qua đi, ai lại việc của người nấy, trở lại cuộc sống bình thường.

 

Hai năm sau, tú tài thi đỗ cử nhân, quang tông diệu tổ, vô cùng vui mừng.

 

Sau khi về nhà, Lý ma ma lấy ra hưu thư.

 

Tất cả mọi người đều bà ấy điên rồi, vất vả lắm mới vượt qua thời kỳ khổ cực, cuộc sống ngày càng có hy vọng, mà lại ra loại chuyện hoang đường này.

 

Tú tài cũng giận điên lên, biết trong lòng bà ấy có khúc mắc, liền kiên nhẫn dỗ dành bà ấy: “Nương tử, cuộc sống hiện tại đã khá hơn, hài tử còn có thể sinh , nàng đừng nóng nảy, chúng ta chung sống yên ổn, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”

 

Tú tài thậm chí còn hứa hẹn sau này sẽ không bao giờ nạp thiếp, trong lòng chỉ có một mình bà ấy.

 

Thấy không dỗ bà ấy, bà bà cũng tức giận cất tiếng mắng ngoài cửa sổ: “Thật đúng là coi mình là củ hành, thành thân đã nhiều năm như chỉ sinh một tiểu nha đầu, còn mình mẩy cái gì? Không chịu sống yên ổn, còn giở trò tác quái.”

 

Lý ma ma cố chấp theo ý mình, tú tài không giữ , cuối cùng phẫn hận : "Ngươi đừng hối hận, đừng ta là kẻ vong ân phụ nghĩa."

 

Sau khi hoà ly, Lý ma ma chuyển ra ngoài sống, nhanh chóng giới thiệu vào một gia đình đại hộ người hầu, nơi bà ấy ở lại suốt nửa cuộc đời.

 

Bà ấy dì Chu bá mẫu lớn lên, cực kỳ thương bá mẫu, sau này khi Chu bá mẫu gả đi, bà ấy lại cùng đến Chu gia.

 

Khi ta mới đến nhà Chu gia, bà ấy đã là một lão phụ nhân bên tóc mai đã bạc trắng. Bà ấy mặt mũi hiền lành, tâm địa lương thiện, luôn xoa đầu ta : "Nữu Nữu, ngươi phải ăn nhiều một chút. Ăn nhiều mới có thể cao lớn, khỏe mạnh."

 

Lý ma ma dạy ta viết từng nét một, rất nghiêm túc, bà ấy rất kiên nhẫn, cho dù ta viết không tốt, cũng sẽ không quở trách nửa câu.

 

Nghe sau khi bà ấy hoà ly, người trượng phu cử nhân đã cưới thê tử khác, phu thê hoà ái, tôn trọng lẫn nhau.

 

Cử nhân còn trở thành một tiểu quan cửu phẩm, xuân phong đắc ý, có tử tôn bên gối.

 

Ta không biết Lý ma ma có bao giờ hối hận không, cả đời này của bà ấy không có hài tử, lẻ loi một mình.

 

Nhưng ta đoán có lẽ là không, vào mùa hè, khi ta ngủ trưa, bà ấy ở bên cạnh quạt cho ta, kể chuyện xưa cho ta nghe.

 

Kể chuyện Trang Tử nằm mơ thấy hồ điệp, còn về tài thi ca của ông, chuyện trăng tròn rồi lại khuyết, trăm sông đều chảy về hướng đông...

 

Rất nhiều đạo lý ta không hiểu, bà ấy chỉ tủm tỉm : “Chuyện ngươi cảm thấy là đúng thì cứ mạnh dạn mà , bởi vì chỉ cần ngươi cho là đúng, không thẹn lương tâm, đó chính là đúng, cho dù sai cũng trở thành đúng.”

 

Cuộc trò chuyện của ta với Lý ma ma khi còn nhỏ đã trôi qua mười năm lại giống như chỉ vừa mới ngày hôm qua..

 

"Đời người giống như đang bơi trên mặt biển, ngươi sẽ gặp rất nhiều cọc gỗ nổi lên, có cọc gỗ thì rất nhỏ thực ra là rỗng ruột, có thể đưa ngươi đến những nơi rất xa, có cọc gỗ thì rất lớn lại rất nặng, không chịu nổi bất kỳ trọng lượng nào, sao Nữu Nữu có thể chắc chắn mình có thể chọn một cọc gỗ tốt?”

 

“Đúng , sao có thể chắc chắn?” Ta lo lắng hỏi.

 

Lý ma ma gõ một cái vào đầu ta: “Cho nên chúng ta không thể đặt hết hy vọng vào cọc gỗ, ngươi phải dựa vào chính mình, liều mạng bơi hết sức có thể, có lẽ một ngày nào đó sẽ đến bờ.”

 

"Nữu Nữu, ngươi có thể trông cậy vào người khác, trông cậy vào người khác cũng đừng quên dựa vào sức mạnh của chính mình, như khi không tìm cọc gỗ tốt, tự mình có thể là một cọc gỗ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...