Trốn Khỏi Thằng Nhãi [...] – Chương 6

Chương 06

Thế lúc ấy bọn họ cũng không suy nghĩ này cho chúng tôi, ngược lại vì ngăn cản chúng tôi nhà bên ngoài mà lừa gạt tôi, bọn họ chỉ có một mình Chúc Mẫn, dọn ra ngoài thì trong nhà sẽ rất quạnh quẽ, không bằng ở cùng nhau, vừa náo nhiệt vừa tiết kiệm tiền, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

Tôi không đỡ lại Chúc Mẫn và cha mẹ thay nhau thuyết phục, cuối cùng vào nhà bọn họ, tôi thành thằng ở rể trong miệng người kia.

Liên quan tới ba chữ thằng ở rể này, tôi đã từng đặc biệt nghiên cứu, nữ tuyển con rể, con cái theo họ mẹ mới gọi là ở rể, mà tôi chỉ là tạm thời sống nhờ mà thôi, hoàn toàn không dính dáng gì.

Thế những người kia mặc kệ, bọn họ coi tôi là trò , cậu cũng vào nhà bố mẹ người ta ở rồi mà còn không gọi là ở rể à? Người cậu hầu hạ mỗi ngày chính là cha mẹ vợ cậu mà còn không gọi là ở rể sao? Có năng lực thì cậu tự tách ra ngoài ở riêng đi.

Mười năm nay, suy nghĩ mua nhà lần lượt xuất hiện trong đầu tôi, hết lần này đến lần khác đều bị hiện thực đánh bại, tôi chưa bao giờ ngờ, trong mấy năm ngắn ngủi, giá nhà trong thành phố này đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, cũng không phải là thứ tôi có thể với tới nữa.

Sau khi tôi và Chúc Mẫn kết hôn nửa năm, mẹ vợ tôi Diêu Quế Chi tuyên bố đã mang thai ba tháng, sớm hơn đứa bé trong bụng Chúc Mẫn gần hai tháng, tôi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Chúc Mẫn lúc đầu cũng không thể chấp nhận , ấy đã từng muốn phản đối, ấy không chịu đựng Diêu Quế Chi nước mắt rưng rưng khóc lóc kể lể: “Trước kia muốn sinh mà không thể sinh, hiện giờ chính sách đã thả ra rồi, dù sao cũng phải để lại đời sau cho nhà lão Chúc chứ, không thì có mặt mũi nào gặp tổ tiên nhà họ Chúc đây!”

Thậm chí vì để trấn an Chúc Mẫn mà Diêu Quế Chi chủ sang tên một căn nhà mặt tiền hai tầng cho hai chúng tôi.

Cuối cùng Chúc Mẫn vẫn chấp nhận sự thật không biết là vui hay buồn này.

Cũng chính bắt đầu từ lúc đó, tôi thành người bận rộn nhất trong cái nhà này, nấu cơm, giặt giũ, thu dọn nhà cửa, dù ở công ty mệt mỏi cỡ nào, về nhà đều phải bận rộn một phen.

Một người đàn ông như tôi, người đầu tiên tôi hầu hạ ở cữ không phải Chúc Mẫn, mà là mẹ vợ Diêu Quế Chi.

Diêu Quế Chi sinh trước Chúc Mẫn hai tháng, bà ta không muốn tốn tiền nên không mời người chăm sóc, là trong nhà có ba người lớn, hay phiên , sao mà không chịu đến hết cữ.

Nhưng kết quả thì sao, Chúc Mẫn lấy lý do thời kỳ cuối mang thai, thân thể nặng nề mà ngày nào cũng ỳ ra trên ghế sofa không chịu , cha vợ Chúc Chí Quốc ôm radio của ông ta giả vờ không nghe thấy lời Diêu Quế Chi sai khiến.

Chỉ có tôi, nấu canh, nấu cháo, giặt tã cho bà ta, tất cả đều do tôi .

Thời gian đó thật sự là thời khắc tối tăm nhất trong cuộc đời tôi, ban ngày bận rộn ở công ty, ban đêm về đến nhà vẫn phải bận rộn, tôi loay hoay suýt chút nữa mắc bệnh trầm cảm.

Sau này con dần dần lớn lên, bắt đầu đi học, không cần phải dồn hết sức lực vất vả như nữa, vẫn để nỗ lực tiền tài lại kéo đến.

Diêu Quế Chi và Chúc Chí Quốc là người địa phương, ngoại trừ căn nhà này thì còn có một mặt tiền, thu nhập của hai người chỉ dựa vào việc cho mặt tiền kia, thời gian đầu trôi qua coi như nhẹ nhõm.

Thế sau khi có Chúc Hi thì chút thu nhập ấy không đủ, phải giật gấu vá vai, cặp vợ chồng kia lại lười biếng, khinh thường việc vặt, nên hướng mắt về phía tôi và Chúc Mẫn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...