Trốn Khỏi Thằng Nhãi [...] – Chương 15

Chương 15

Cát Vĩ để em họ Quách Tuấn và Chúc Mẫn gặp gỡ bất ngờ thông qua một va chạm giao thông ngoài ý muốn, quen, lưu Wechat của nhau, thường xuyên trò chuyện.

Quách Tuấn nhiệt thường xuyên đón Chúc Mẫn đi , sẽ giúp ấy một chút việc nhà tốn sức lực, đúng lúc lấp đầy khoảng trống sau khi tôi rời nhà.

Sau đó Quách Tuấn giả vờ vô ý tiết lộ cho Chúc Mẫn xem một tấm bản đồ quy hoạch dỡ đã photoshop, chợ bán thức ăn đường Hà Đông thình lình nằm trong quy hoạch dỡ.

Thật ra liên quan tới chợ bán thức ăn đường Hà Đông, từ rất nhiều năm trước đã có tin tức ngầm nơi này sắp bị dỡ rồi, mãi cũng không nhận phản hồi của chính quyền địa phương.

Mà lần này, Quách Tuấn lấy ra một tấm bản đồ giống như của chính quyền như thế, đồng thời thề chắc chắn đây là chuyện một học của cậu ấy đang việc trong phòng ban chính phủ tiết lộ cho cậu ấy, là bí mật tuyệt đối, tuyệt đối không thể ra bên ngoài.

Chúc Mẫn cảm thấy, cho dù nghĩ đến phương diện Quách Tuấn nghiêm túc trước mặt ấy trước đây thì cũng hoàn toàn có thể tin tin tức này, có lẽ lời đồi về tin tức liên quan đến dỡ suốt bốn năm năm kia thật sự sắp thành sự thật rồi.

Cô ấy sắp có vô số tiền tài đếm không hết, còn có Quách Tuấn trước mắt quan tâm, nghe lời gấp mấy lần tôi, còn không nhanh chóng ly hôn, chẳng lẽ giữ tôi lại chờ phân chia khoản dỡ sao?

Cho nên ấy mới có không kịp chờ đợi, sảng khoái ly hôn với tôi như .

Nhưng mà tính toán tường tận mưu kế đến , không ngờ vẫn rơi vào cái bẫy của người bên ngoài.

Uống đến hơi say rượu, khách trong cửa hàng cũng nhiều lên, cũng bắt đầu có nhiều chuyện nhà hơn.

Ở bàn đối diện chếch chéo với bàn chúng tôi là hai người trung niên, vừa đập tay mạnh mẽ lên bàn, vừa căm phẫn :

“Người nhà kia thật sự không phải thứ gì, xảy ra chuyện lớn như thế, bọn họ lại dẫn theo thằng ranh con kia chạy mất, quả thực là không có nhân tính!”

“Thật sự chạy rồi sao?”

“Chạy rồi, cặp vợ chồng kia dẫn thằng nhãi con súc vật đấy trốn ngay trong đêm rồi, con nhà bọn họ bởi vì có việc mà chậm trễ, hôm sau cũng muốn chạy, bị người ta chặn lại trong nhà, hiện giờ bán cả nhà rồi, đi khắp nơi kiếm tiền cho người ta khám bệnh.”

“Nghiệp chướng mà, trẻ con bây giờ quả thực quá đáng sợ.”

“Cũng phải trách người lớn, người lớn vô trách nhiệm, không phải để con trẻ muốn gì thì sao.”

Tôi suy tư một lát, uống cạn chén rượu cuối cùng trong tay, lấy điện thoại ra, chuyển cho Chúc Mẫn năm vạn.

Không vì gì cả, chỉ vì để xa lạ gặp phải tai bay vạ gió lần này đang nằm trong phòng ICU có thể cứu chữa kịp thời.

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...