Trốn Khỏi Thằng Nhãi [...] – Chương 13

Chương 13

Diêu Quế Chi hét lên chói tai, lao tới đầu tiên định ổn định Chúc Hi, bà ta không để ý đến sức mạnh khi một bé trai mười tuổi 50kg bùng lên, Chúc Hi chỉ dùng tay khuỷu tay đẩy, Diêu Quế Chi đã lảo đảo ngã xuống đất.

Bà ta đã sớm không để ý tới mình nữa, đứng lên tiếp tục lao tới, cuối cùng bà ta quỳ một chân trên đất, hai tay giữa chặt một cánh tay của Chúc Hi, Chúc Chí Quốc cũng nhân cơ hội tiến lên túm lấy gậy đánh bóng trong tay nó.

Nó không thể đậy, càng tức giận hơn, cất cao giọng, dùng tay chỉ vào tôi và Quả Quả quát:

“Có buông xuống cho tao hay không? Không buông xuống thì tao sẽ đập nát cái nhà này! Đến lúc đó để chúng mày bồi thường!”

Diêu Quế Chi đột nhiên gào lên dưới chân nó:

“Tiểu tổ tông, đừng đập nữa, đập thì cũng là nhà mình dùng tiền mua mới. Đừng đập nữa, con muốn cái gì mẹ cũng đều mua cho con mà.”

Tôi kéo Quả Quả bị dọa đến phát khóc lên, ra hiệu Cát Vĩ đi tiếp, không nên dừng lại.

Đi thẳng xuống dưới tầng, Quả Quả mới bình phục lại, tôi nắm tay của con bé, lúc vừa định lời an ủi con bé thì đột nhiên nghe thấy hình như trên tầng có tiếng cao giọng chửi rủa truyền đến, tôi vô thức ngẩng đầu lên.

Chúc Hi đang nhô nửa người ngoài cửa sổ, dường như đang tìm kiếm cái gì, ánh mắt nó đột nhiên khóa chặt trên người tôi và Quả Quả, sau đó không thấy nó đâu nữa.

Lúc tôi đang kinh ngạc, một giây sau Chúc Hi lại đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, nó nâng hai cánh tay giơ cái gì lên, đột nhiên thả hai ra, một vật thể chỉ mới thấy hình dáng nhanh chóng đập về phía đỉnh đầu tôi và Quả Quả.

Tôi vô thức kéo Quả Quả lui lại, dẫm lên chân người phía sau, tôi muốn hét lớn lên kêu người xung quanh tránh hết ra, đã không kịp nữa rồi.

Vật nặng lướt qua sát bờ vai tôi đập vào một đeo kính, chưa kịp kêu lên tiếng nào đã mềm nhũn ngã xuống trước mắt tôi với tư thế kỳ quái.

Kính vỡ tan nát thành từng mảnh nhỏ, lẫn lộn với xác của vài con cá nhỏ màu đỏ.

Vì để hả giận mà Chúc Hi lại ném cả cát bể cá vừa bị nó đập náy xuống dưới.

Trong tòa nhà lập tức loạn hết cả lên.

7

Ngày thứ mười sau chuyện ném đồ từ không trung, Chúc Mẫn tìm tới tôi.

Cô ấy cực kỳ tiều tụy, ngay cả giọng cũng khàn, ấy nhỏ giọng , muốn vay tiền tôi:

“Em bán cả nhà của mẹ em rồi cũng chưa đủ tiền chữa bệnh cho kia nữa, hiện giờ em thật sự không còn cách nào mới tìm tới , cho em mượn tạm hai mươi vạn trước đi. Anh yên tâm, đến khi nhận tiền bồi thường dỡ của căn mặt tiền kia, em sẽ lập tức trả lại cho .”

“Phá dỡ?”

Tôi sững sờ.

Vẻ mặt ấy giật mình, dường như ý thức mình sai, xấu hổ với tôi.

Tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu đến cùng, dù sao thì cũng đã không liên quan gì đến tôi nữa.

“Chúc Mẫn, xin lỗi, không phải tôi không muốn giúp , tôi thật sự không thể bỏ sức nữa, lần trước em trai đẩy người ta xuống ta, tiền hai mẹ con họ nằm viện cộng thêm tiền bồi thường tổng cộng đã gần ba mươi vạn, tất cả đều lấy từ trong thẻ tôi.”

“Hiện giờ tôi có bao nhiêu tiền tiết kiệm, chắc hẳn biết rõ hơn bất cứ ai, nếu không thì lúc ly hôn cũng không hào phóng không tranh không đoạt như thế.”

Chúc Mẫn nghẹn ngào tôi, sắc mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng không gì nữa, quay đầu bước đi.

Tôi qua bóng lưng của ấy mà thở dài, gọi điện thoại cho Cát Vĩ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...