Tôi gửi đơn xin ly hôn lên tòa án bằng tốc độ nhanh nhất, mà lần đầu mở phiên toà, bởi vì Chúc Mẫn than thở khóc lóc giả vờ thật sự sám hối, nên tòa án cũng không phán quyết cho phép ly hôn, mà muốn khởi tố lần nữa thì chỉ có thể đợi đến sáu tháng sau.
Tôi có hơi nhụt chí.
Tôi hẹn Cát Vĩ uống rượu, ấy là cấp trên trong công việc đầu tiên tôi khi tới thành phố này, mặc dù sau này ấy tự lập nghiệp riêng cảm giữa chúng tôi cũng không rạn nứt chút nào.
Uống vài chén rượu xuống bụng, Cát Vĩ ra tâm trạng của tôi không ổn, dưới sự truy hỏi liên tục, tôi bộc lộ tiếng lòng của tôi với ấy.
Tôi : “Tôi nhất định phải ly hôn, không thì tôi sẽ phải chùi đ.í.t cho cả cái nhà kia, vĩnh viễn không thấy mặt trời.”
Cát Vĩ hỏi: “Vì sao ta không chịu ly hôn, chẳng lẽ là còn nhớ cũ?”
Tôi nhạo: “Cái rắm ấy, còn không phải sợ ly hôn thì không có ai nuôi cả nhà ta sao, người nhà đó đều là quỷ hút máu, ngoại trừ tôi thì đi đâu tìm kẻ của thứ hai chứ.”
Cát Vĩ “A” một tiếng: “Thì ra là vì tiền à.”
Anh ấy suy tư một hồi, lại hỏi tôi: “Nhà vợ cậu ở tòa nhà đường Quý Dương bên kia đúng không, căn mặt tiền đứng tên vợ chồng cậu có phải ở khu chợ bán thức ăn đường Hà Đông không?”
Tôi gật đầu.
Anh ấy hưng phấn chợt vỗ đùi: “Vậy cũng dễ , cậu cứ chờ đấy, tôi nghĩ cách cho cậu, không đến một tháng, chắc chắn ta sẽ cầu xin ly hôn với cậu.”
Tôi liên tục truy hỏi, ấy lại không gì, rằng phải cho tôi một niềm vui bất ngờ.
6
Tôi không ngờ Chúc Mẫn thật sự chủ tới tìm tôi bàn chuyện ly hôn nhanh như thế, mà còn trực tiếp hẹn ở cục Dân Chính.
Cô ấy vênh váo tự đắc móc một trang giấy từ trong túi ra, lắc lư trước mặt của tôi:
“Không phải muốn ly hôn sao? Ký vào đây là ly hôn! Ly hôn sớm đi.”
Tôi cầm lên , là một bản thỏa thuận ly hôn, trong thỏa thuận để con cái, tiền tiết kiệm và xe đều thuộc về ta, căn nhà đứng tên ta ở ngoài thì không cho phép tôi vào.
Tôi khẽ, nhấc bút lên ký tên.
Cô ấy giống như có chuyện gấp gáp, vừa lấy chứng nhận ly hôn đã đi ra khỏi cửa, tôi theo sát sau đó, thấy ta đi lên một chiếc xe BMW màu đỏ.
Xe lao vùn vụt qua trước mắt tôi, tôi lờ mờ cảm thấy người lái xe kia có hơi quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Tôi còn chưa nghĩ kỹ, Cát Vĩ đã gọi điện thoại tới:
“Sao rồi, ly hôn chưa?”
Tôi cúi đầu giấy ly hôn còn siết trong tay một chút, lên tiếng.
“Vậy , ly hôn rồi là , còn không ly hôn thì em trai tôi sẽ khổ sở mệt c.h.ế.t mất. Vậy buổi tối ra ngoài uống một chén nhé? Tiện thể tạ ơn người có công luôn.”
Tôi bị lời ấy cho sững sờ, em trai? Người có công?
Tôi còn chưa lấy lại tinh thần, điện thoại có tin nhắn đến, tôi thấy là Chúc Mẫn gửi tới, bèn cúp máy Cát Vĩ trước, hẹn lát nữa sẽ liên lạc lại.
Chúc Mẫn nhắn tin wechat, đã ly hôn thì cũng đừng liên quan nữa, kêu tôi xế chiều hôm nay quay về dọn sạch tất cả mọi thứ của tôi và Quả Quả đi, quá thời hạn thì không đợi nữa.
Dáng vẻ không kịp chờ đợi này, càng khiến tôi tò mò rốt cuộc Cát Vĩ dùng cách gì khiến ấy quyết liệt như .
Tôi đón Quả Quả ở trường học, đi tới cái nhà kia dọn đồ đi, sở dĩ mang theo Quả Quả là bởi vì bên trong còn có rất nhiều đồ chơi mà con bé thích, lần trước dọn nhà vội vàng không thể mang đi, Quả Quả vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Bạn thấy sao?