Em trai của vợ tôi lớn hơn con tôi 2 tháng tuổi, nó ở trường học tốc váy con nhà người ta, tôi khuyên vợ phải dạy dỗ nghiêm túc. Kết quả mẹ vợ một câu: “Trẻ con thì có ý xấu gì chứ, cùng lắm thì chờ lớn rồi , lớn rồi không có ai quản”. Tôi bó tay rồi, cũng không quan tâm thêm nữa, ai ngờ không bao lâu sau, đứa nhỏ này ra họa lớn rồi.
…
Tôi đang ở phòng họp trình chiếu PPT báo cáo công việc quý này, điện thoại đặt trên chỗ ngồi vang lên rừ rừ rừ.
Tôi ra hiệu cho trợ lý mang điện thoại ra khỏi phòng họp giúp tôi, kiên trì báo cáo xong rồi mới lao ra ngoài nhanh như gió để xem điện thoại.
Quả nhiên là Chúc Mẫn gọi tới, liên tiếp bảy cuộc điện thoại chưa nghe và vô số tin nhắn Wechat với dấu chấm than, giống như từng lá bùa đòi mạng khiến tôi cảm thấy ngạt thở.
Tôi đi đến góc vắng trong, gọi lại cho Chúc Mẫn.
Thật bất ngờ, ấy cũng không gào thét, giọng điệu vừa mệt mỏi vừa không có chút sức lực nào:
“Giờ còn gọi lại gì, em cũng xử lý xong hết rồi, đúng là không trông cậu vào chuyện gì mà.”
Tôi không để ý lời ấy chế nhạo tôi, chỉ hỏi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy bực bội thở dài:
“Còn có thể có chuyện gì chứ, đương nhiên là Chúc Hi, thằng nhãi hư đốn này hiện tại càng ngày càng vô tổ chức, lúc học thể dục vén váy một bé , muốn cởi quần nhỏ của người ta, đúng lúc mẹ bé kia đến trường học việc chưa rời đi, đứng trên sân tập thấy.”
“Anh không biết sau khi em tới bị người ta dạy dỗ như nào đâu, đời này em cũng chưa bao giờ bị ai mắng như , xấu hổ c.h.ế.t mất, sau này Chúc Hi còn phiền phức thì tự đi đi, em không gánh nổi.”
Tôi chần chừ một lát, cuối cùng mới quyết định nhắc lại lời đã trước đây:
“Đã với em rồi, chuyện của Chúc Hi chỉ có thể giao cho cha mẹ quản, bọn họ mới là người giám hộ đầu tiên, em chị , không đánh , cũng không mắng , chuyện cũng không tiện, quản thế nào ? Chúng ta có sức lực đó không bằng quan tâm chăm sóc Quả Quả.”
“Bành Dương!”
Chúc Mẫn đột nhiên cao giọng lên, nghiêm nghị cắt ngang lời tôi:
“Em lại một lần cuối cùng, đó là em trai em, em trai ruột, hai bọn em chảy chung một dòng máu, người ngoài như tốt nhất ít lải nhải lại.”
Cái từ “Người ngoài” này giống như một cây kim cắm thẳng vào trái tim tôi, khiến tôi tỉnh táo lại trong nháy mắt, thế là tôi rất thức thời ngậm miệng lại.
Sự trầm mặc của tôi khiến Chúc Mẫn cảm thấy nhàm chán, ấy không tiếp tục gì nữa, chỉ dặn dò tôi tan về nhà sớm một chút, về giúp ấy xử lý một đống việc nhà.
Xem đi, ấy chính là một người mâu thuẫn như thế, một mặt trách móc tôi là người ngoài, một mặt khác lại muốn tôi xử lý chuyện nhà giúp ấy.
Tôi thở dài bất đắc dĩ, thu dọn đồ đạc tới bãi đỗ xe lấy xe.
Từ công ty về nhà đi mất hơn một giờ, tôi lái xe rất nhanh, vốn cho rằng sau khi về nhà sẽ có một buổi đại hội phê bình Chúc Hi, không ngờ vừa đẩy cửa vào, lại là một cảnh tượng vô cùng bình yên.
Chúc Hi đang mẹ vợ Diêu Quế Chi ôm ngồi trong n.g.ự.c vừa đút nước quả cho vừa chơi trò chơi, cha vợ Chúc Chí Quốc ôm một cái radio nghe hí khúc trên ban công, trong phòng ngủ gần phòng bếp có tiếng Chúc Mẫn đang khẽ quát Quả Quả.
Đây chính là nhà của tôi, không, đúng hơn là nhà của cha vợ tôi, tôi chỉ là một người ở nhờ lâu dài mà thôi.
Bạn thấy sao?