Trốn Khỏi Hoàng Cung [...] – Chương 8

Chương 8

Ta mỉm :

“Ta biết ngươi muốn gì, rằng nhà họ Tống quyền thế khắp triều, ngươi mới lên ngôi, cần dựa vào thế lực đó mới có thể ngồi vững ngai vàng.

“Nên dù ngươi biết rất rõ, người hạ độc không phải ta, mà là Tống Xu tự bày trò khổ nhục kế, ngươi vẫn phải chiều theo nàng, hợp tác cùng nàng.”

“Ngươi phải đẩy ta vào lãnh cung, để Tống gia cho rằng ta không còn là mối họa của ngôi vị hậu cung, mới chịu buông tha ta.”

“Nói cách khác, ngươi ép ta rời khỏi trung cung… là để bảo vệ ta, đúng chứ?”

Sở Kì An há miệng, một lời cũng không thốt nổi.

Hắn dốc sức tìm ta, chẳng qua là muốn hết những điều đó.

Nhưng không ngờ, ta đã sớm đoán ra.

Phải. Ta sớm đã hiểu.

Chỉ là… ta thích giả vờ như không hiểu.

Giống như khi đau, ta vẫn thích giả vờ không đau.

Ta không hề ngốc.

Chỉ là sư phụ từng dạy: sống quá tỉnh táo, sẽ không vui.

Đời người một kiếp, vui vẻ hồ đồ mới là điều tốt đẹp nhất.

“Hoàng thượng, ta biết ngươi ta.

“Chỉ là… ấy, không còn là thứ ta muốn.”

Sở Kì An rốt cuộc không nhịn nữa, tiến lên một bước, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Một cửu ngũ chí tôn, lúc này lại cúi mình ta, ánh mắt run rẩy như kẻ cầu xin:

“A Tụng… nàng cho trẫm biết… nàng muốn gì?

“Trẫm đều cho nàng. Tất cả, trẫm đều cho.”

Ta bật .

“Thật sao?”

“Đương nhiên thật. Đây là lời hứa của thiên tử.”

Ta thu lại nụ :

“Vậy thì ta muốn ngươi không thiên tử nữa.”

Sở Kì An sững sờ.

“Ta sẽ tìm thuốc giả c.h.ế.t cho ngươi, từ nay về sau, ngươi không còn là Sở Kì An, ngươi chỉ là trượng phu của ta, trượng phu của Khương Tụng.”

“Chúng ta cưỡi thuyền xuôi dòng, ngao du giang hồ, một đôi phu thê bình phàm.”

“Như , chuyện cũ sẽ xóa sạch. Ta sẽ ngươi một lần nữa. Thế nào?”

Mặt Sở Kì An tái nhợt.

Ta , rút tay ra:

“Thấy chưa, hoàng thượng?

“Ngươi không .

“Ngươi ta, của ngươi chỉ mang lại cho ta… là trói buộc, lạnh nhạt, uất nghẹn và đau khổ.”

“Ta không trách ngươi. Nhưng quên nhau nơi giang hồ là kết cục tốt nhất của ta và ngươi.”

Sở Kì An trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, hắn khẽ hỏi:

“A Tụng… vấn đề cuối cùng…

“Nàng… còn thích trẫm không?”

Ta mỉm :

“Hoàng thượng, về đi thôi.”

“Hoàng hậu còn đang đợi.”

“Thiên hạ này… có vô số nữ tử người.”

“Chỉ là, trong đó đã không còn ta.”

Sở Kì An… rời đi rồi.

Người của quan phủ vây tửu lâu cũng rút hết.

Ngân Kiều hấp tấp xông vào, vừa thấy ta bình yên vô sự liền dậm chân khóc rống:

“Trời ơi đất hỡi, hù c.h.ế.t nô tỳ rồi!

“Khi quân phạm thượng, đó là trọng tội tru di cửu tộc, nô tỳ cứ tưởng hai ta… c.h.ế.t chắc rồi đó!”

Ta mỉm rót rượu:

[ – .]

“Không đâu.”

Ngân Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Người đã gì với hoàng thượng, mà khiến ngài cam tâm nguyện bỏ đi như ?

“Hơn nữa lúc rời đi, nô tỳ thấy mắt ngài đỏ hoe, tựa như tâm cực kỳ nặng nề…”

Ta khẽ nhấp một ngụm rượu, thản nhiên đáp:

“Tâm nặng nề là phải rồi.

“Người muốn có tất cả trên đời, thì sớm muộn gì… cũng sẽ chẳng thể vui vẻ.”

Từ đó về sau, Sở Kì An không còn tìm ta nữa.

Ta vẫn sống phóng túng tại tửu lâu nơi biên tái, còn thu nhận vài đứa trẻ mồ côi, dạy bọn nhỏ luyện bế tức công.

Ngân Kiều thì mua vài sản nghiệp trong thành, trở thành bà chủ nổi danh khắp Tây Vực.

Buôn bán trà, ngựa, lụa là… việc gì nàng cũng nhúng tay, tin tức thông suốt tứ phương.

Nàng thường kể ta nghe chuyện trong kinh.

Sở Kì An sau khi vững vàng ngai vị, liền tra xét tội trạng của nhà họ Tống từ lạm quyền đến tham ô, tội danh chất chồng.

Từ thời tiên đế một tay che trời, đến nay Tống gia đã sụp đổ hoàn toàn.

Tống Xu bị đày vào lãnh cung.

Nghe Sở Kì An cho bỏ thuốc độc vào đồ ăn của nàng, loại độc giống hệt năm xưa nàng dùng để vu hãm ta.

Ta nghe xong, chỉ thấy bình thản.

Chuyện cung đình khi xưa, giống như chuyện kể trong các thoại bản nhân gian, xa xôi tựa đời trước, không còn lay nổi trái tim ta.

Vài năm sau, một thái giám già từ kinh thành vượt ngàn dặm đến nơi này.

Ông ta , Sở Kì An lâm trọng bệnh, chỉ còn trụ lại hơi tàn, mong gặp ta lần cuối.

Ta trầm ngâm thật lâu, rồi mới đáp:

“Ta… vẫn là không đi thì hơn.”

“Cả đời hoàng thượng, điều gì cũng có , chỉ thiếu một mình ta.”

“Giữ lại một tiếc nuối này, cũng coi như còn một chấp niệm cuối cùng để chống đỡ bệnh tật.”

“Nếu ta quay lại, hắn thấy tâm nguyện trọn vẹn, e rằng lại buông xuôi sinh mệnh.”

“Vậy nên, phiền công công… chuyển lời: ‘Chăm bệnh cho tốt, ngày sau còn dài.’”

Thái giám già chắp tay cúi mình:

“Nương nương sáng suốt, lão nô khâm phục.”

Rồi rời đi.

Ngân Kiều vừa lúc đến, nghe đoạn cuối, nghiến răng nghiến lợi:

“Người còn cứu cái tên cẩu hoàng đế ấy gì? Sao không đến gặp rồi tức c.h.ế.t hắn, thế là chúng ta an tâm ăn nhậu tới già rồi!”

Ta xua tay:

“Việc nào ra việc đó.”

“Sở Kì An là một minh quân, dưới tay hắn, dân chúng sống yên lành.

“Huống hồ… hoàng đế mà chết, đó là quốc tang, cả nước mặc áo trắng, chúng ta còn uống rượu kiểu gì?”

Ta đặt tay lên vai nàng, ra hiệu không cần thêm.

Ta mỉm :

“Cái gọi là ‘ngày sau còn dài’, chỉ là lời dễ nghe.”

“Cung môn sâu tựa biển, ta là người giang hồ, hắn là người trong cung. Đời còn dài, chẳng còn gặp lại.”

Đúng lúc ấy, ông chủ tửu lâu gõ cửa:

“Cô nương, có đợt tiểu lang quân mới tới khoe tài nghệ.”

“Mời vào.”

Mười sáu thiếu niên lần lượt bước vào, xếp thành một hàng trước mặt ta.

Ta chống cằm, hỏi:

“Các ngươi… có tài nghệ gì?”

Chúng đồng thanh: “Khởi bẩm nương… ”

Sau đó soạt soạt soạt cả đám cùng vén áo, để lộ cơ bụng rắn chắc lấp lánh dưới ánh đèn.

Ta đứng bật dậy, vỗ tay như pháo nổ:

“Tốt lắm!”

— HẾT —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...