Trọn Đời Chỉ Có [...] – Chương 2

Chương 2

3

Tôi quay lại ký túc xá.

Vừa đẩy cửa bước vào đã nghe tiếng Bạch Viên Viên:

“Nam chính của tôi cứ cách một thời gian lại đi tụng kinh niệm Phật.

“Anh ấy tụng kinh niệm Phật thì người khác có muốn tìm cũng không tìm , tôi chỉ cần gọi một cuộc là ấy lập tức xuống núi tìm tôi ngay.”

Tôi đứng chết trân tại chỗ, không tin nổi chằm chằm Bạch Viên Viên.

Chuyện Phó Du Bạch mỗi năm đều vào chùa dịp này chỉ có người thật sự thân cận mới biết.

Giọng Bạch Viên Viên đầy khoe khoang:

“Đấy, tối nay sinh nhật tôi, ấy xuống núi tìm tôi rồi, còn rủ cả bọn đi ăn, các cậu có đi không?”

Hai cùng phòng kia gật đầu lia lịa.

Bạch Viên Viên bước tới trước mặt tôi, ngẩng cằm lên:

“Tô Lạc, cậu có đi không? Tôi dẫn cậu đi mở mang tầm mắt.”

Cái túi hàng hiệu bản giới hạn của ta đang đặt ngay ngắn ở chỗ nổi bật nhất trong phòng.

Lúc trước tôi không để ý kỹ, vừa rồi khi bước vào, tôi đã thấy trên cái túi đó có một vết xước.

Vết xước trên túi của ta giống hệt với trên túi của tôi.

Tôi siết chặt lòng bàn tay, Bạch Viên Viên :

“Được thôi.”

4

Chúng tôi cùng nhau đi về phía cổng trường, trong hai người cùng phòng thì một người tên là Từ Kiều tỏ ra căng thẳng Bạch Viên Viên.

“Viên Viên, nghe vị gia kia ở Bắc Kinh tính thất thường, bình thường lạnh lùng lắm, tớ hơi sợ.”

Bạch Viên Viên mỉm nhẹ:

“Anh ấy lạnh lùng là với người khác thôi, trước mặt tớ thì rất dịu dàng.”

Nói rồi, Bạch Viên Viên chỉ về chiếc Maybach đỗ cách đó không xa, hất cằm với chúng tôi:

“Đấy, ấy cho xe tới đón chúng ta rồi.”

Vừa thấy chiếc xe quen thuộc đó, tim tôi không kìm mà “thịch” một cái.

Đến gần hơn, rõ biển số xe cả người tôi cứng đờ.

Đây là xe của Phó Du Bạch.

Mắt Từ Kiều trợn tròn:

“Trời ơi! Là Maybach đấy! Tớ cả đời còn chưa ngồi xe xịn như thế này!”

Bạch Viên Viên rất hài lòng với sự kinh ngạc của Từ Kiều, liếc tôi một cái, giọng đầy kiêu ngạo:

“Tô Lạc, sao không gì thế? Vui quá hóa đơ à? Đúng là chưa từng thấy qua thứ gì sang trọng.

“Nhớ nhé, học giỏi cũng vô dụng thôi, cưới người tốt mới gọi là giỏi. Lần này nhờ có tớ mà cậu mới ngồi xe sang, chứ sau này không có cơ hội nữa đâu.”

Bạch Viên Viên đi thẳng lên mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Hai người cùng phòng kia vội vàng theo sau Từ Kiều, trèo lên ghế sau của Maybach.

Tôi siết chặt tay buông thõng bên người, chẳng buồn đáp lại mấy câu châm chọc của Bạch Viên Viên.

Sau đó tôi cũng lên ghế sau xe, liếc người ngồi ghế lái, là một gương mặt xa lạ.

Bạch Viên Viên đó là tài xế Phó Du Bạch phái tới đón bọn họ.

Xe dừng trước một nhà hàng sang trọng.

Vừa bước vào, kiến trúc lộng lẫy xung quanh, Từ Kiều và cùng phòng kia lại không nhịn mà trầm trồ.

“Có Viên Viên cùng phòng đúng là phúc ba đời của tớ! Đây là nhà hàng lớn nhất, sang trọng nhất ở Bắc Kinh đấy, một bữa ở đây tiêu ít cũng năm con số.

“Nếu không nhờ Viên Viên, chắc cả đời này tớ chẳng dám đặt chân vào đây luôn!”

Nhà hàng này tôi rất quen thuộc, là nhà tôi mở.

Nhưng tôi không ngờ chỗ tổ chức sinh nhật của Bạch Viên Viên lại là ở đây…

“Sao thế Tô Lạc? Cậu ngẩn ra gì? Suốt đường đi im như thóc, mặt thì cứ đơ ra cho ai xem?”

Từ Kiều hừ nhẹ tỏ vẻ không hài lòng.

“Rõ ràng là Viên Viên có lòng mời cậu ăn, mà cậu còn bày cái mặt đó ra.”

cùng phòng kia cũng hùa theo:

“Chắc là ghen tỵ quá đấy mà, Phó thiếu đối xử với Viên Viên tốt thế, trong lòng khó chịu chứ gì.”

Hai câu đó Bạch Viên Viên nghe mà sướng ra mặt.

Chỉ là, không gì thì nghĩa là tôi đang ghen tỵ?

Tôi lạnh một tiếng:

“Khuyên thật đấy, chỗ phấn thừa trên mặt thì nên ăn bớt vào đi, cho đẹp từ trong ra ngoài.”

Bạch Viên Viên quay sang Từ Kiều và kia, mới nhận ra hôm nay hai người đánh phấn rất dày.

Cô ta như chợt hiểu ra gì đó, sắc mặt sầm lại:

“Hôm nay sinh nhật tôi, hai người trang điểm đậm là sao?”

“Không… Viên Viên, nghe bọn tớ giải thích…”

Hai người vội vàng định mở miệng Bạch Viên Viên chẳng thèm để ý, quay người đi thẳng vào phòng riêng.

Trong phòng riêng, đồ ăn đã gọi sẵn.

Bạch Viên Viên đều là Phó Du Bạch sắp xếp trước, chọn đúng theo khẩu vị ta.

Ngoài cửa phòng vang lên tiếng , mắt Bạch Viên Viên sáng rỡ:

“Là Du Bạch tới rồi!”

Cô ta phấn khích đứng bật dậy, chạy ra mở cửa.

Nhưng người đứng đó không phải Phó Du Bạch.

Mà là tài xế khi nãy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...