Trộm Giấu Anh Đi – Chương 7

Chương 7

9

Gần đây hiếm khi rảnh rỗi, tôi định nấu vài món mới học cho Lục Thương Thảo.

Muốn tự tay chuẩn bị mọi thứ nên tôi ra chợ mua đồ.

Ai ngờ vừa ra khỏi chợ đã bị người ta đánh ngất.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, tay chân bị trói chặt.

Người bắt cóc tôi lại chính là Cố Thước.

“Hết hồn chưa?” – Hắn khẩy tôi.

“Tôi không ngờ lại ra tay kiểu này đấy.”

“Tôi muốn hỏi, định đưa tôi đi đâu thế?”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vì hắn chưa gì tổn tới tôi, chắc chắn là còn có mục đích nào đó.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự độc ác của hắn.

Trong ánh mắt Cố Thước hiện lên tia độc địa:

“Cô tôi thê thảm như thế, tôi sao có thể bỏ qua cho chứ?”

Tôi nghe xong mà bật :

“Anh tôi ? Là do tự chuốc lấy hậu quả vì những việc bẩn thỉu mình , liên quan gì đến tôi?”

Cố Thước tức đến mức túm lấy cổ áo tôi, nghiến răng:

“Nếu không phải giở trò, thì mọi chuyện đâu đến nỗi này! Cô muốn trả thù chuyện năm xưa tôi đổi vai diễn của đúng không? Vậy thì hôm nay, tôi sẽ chơi vui với một phen. Dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất.”

Tôi chỉ có thể thở dài.

Sáu năm trước, khi mới vào showbiz, tôi suýt nữa bị Cố Thước giở trò quy tắc ngầm.

Lúc ấy hắn chưa nổi tiếng, đã lạm dụng quyền lực, thấy tôi không hợp tác thì lập tức tước vai diễn khỏi tay tôi.

Vì vụ đó, tôi mất đến hai năm chỉ để chạy vai phụ mới có chút tiếng tăm.

Chuyện này không hiếm trong giới, nhiều người biết, Hàn Hy Nhi chắc chắn cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng ta lại chọn ngơ, vì phát hiện ra việc xây dựng hình tượng nữ minh tinh hạnh phúc giúp ta kiếm rất nhiều độ hot.

Thế là càng diễn càng sâu, đến mức chính ta cũng không phân rõ thật – giả nữa.

10

Xe dừng lại ở một bến cảng.

Cố Thước kéo tôi lên một chiếc du thuyền, rất quen thuộc…

Không biết hắn đã gì với người trên thuyền, vài tên cơ bắp xăm trổ bước ra, cao lớn đến mức trông như có thể đ.ấ.m c.h.ế.t người.

Cố Thước nở nụ gian xảo:

“Đây là ‘quà’ tôi đặc biệt chuẩn bị cho , toàn là đàn ông khỏe mạnh, cứ từ từ mà hưởng thụ.”

Tôi nhạt:

“Đây là cách trả thù tôi?”

Cố Thước lấy ra một chiếc camera, lắc lư trước mặt tôi:

“Tôi sẽ quay lại hết, tung lên mạng, để cả thế giới biết bộ mặt thật của . Xem xem còn dám lăn lộn trong giới nữa không.”

Tôi thấy ghê tởm.

Nhưng hắn chưa kịp gì thì một bóng người đã bị ném xuống trước chân hắn, là Hàn Hy Nhi.

Cô ta bù xù, mình đầy vết thương, trông chẳng khác gì người điên.

Cố Thước kinh hoảng:

“Sao em lại ở đây?”

Một giọng quen thuộc vang lên:

“Tôi bắt ta tới.”

Lục Thương Thảo cùng đội vệ sĩ xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng chế ngự đám đàn em của Cố Thước.

Anh bước về phía tôi, nở nụ dịu dàng.

Tôi bực mình lườm :

“Sao không ra sớm hơn?”

Anh nhướng mày:

“Không thích vợ thích kiểu hùng cứu mỹ nhân à?”

“Chán chết!”

Anh không giận, chỉ nhẹ nhàng tháo dây trói trên tay tôi.

“Sợ không?”

Tôi lắc đầu:

“Không. Dù không biết sẽ đến lúc nào, em chắc chắn nhất định sẽ đến.”

Tôi còn chẳng nhận ra, từ khi nào tôi lại tin đến thế.

Lúc này, Hàn Hy Nhi bất ngờ bò dậy, túm lấy chân Cố Thước khóc lóc:

“Chạy đi! Đào Kim là vợ của Lục Thương Thảo! Anh ta sẽ không bỏ qua cho đâu!”

Đến nước này rồi mà ta vẫn nghĩ cho Cố Thước, đúng là mù quáng.

Nhưng Lục Thương Thảo sao có thể buông tha chứ?

Không đợi Cố Thước phản ứng, đã đạp hắn xuống đất, rồi dùng chân giẫm lên đầu hắn, sát khí đằng đằng:

“Dám đụng vào người của tôi, tôi khiến không thấy mặt trời ngày mai.”

Cố Thước run lẩy bẩy, gào khóc cầu xin tha mạng.

Lục Thương Thảo nheo mắt:

“Thật sự cái gì cũng dám ?”

Gã gật đầu lia lịa.

Anh quay sang mấy tên cơ bắp, như nghĩ ra chuyện gì đó.

Rồi ra hiệu: “Đưa hắn vào trong.”

Tôi mờ mịt .

Anh thản nhiên:

“Lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”

Sau đó còn nhặt camera lên, giao cho vệ sĩ:

“Giữ lại bằng chứng, để về sau hắn không dám giở trò nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...