6
MC tổng kết xong, chương trình cũng gần kết thúc.
Ngay khi livestream vừa tắt, Hàn Hy Nhi đã lao tới trước mặt tôi.
Không kịp phản ứng, tôi bị ta tát một cái trời giáng, rát buốt cả mặt.
Hàn Hy Nhi chẳng còn giữ hình tượng gì nữa, tức giận chất vấn:
“Lại là giở trò phải không?!”
Tôi còn oan hơn cả Đậu Nga, tôi biết gì giờ cũng vô ích.
Thế nên tôi vung tay tát lại, đến mức cả tay cũng tê dại.
“Tôi gì thì cho rõ!”
Hàn Hy Nhi bị tôi tát đến chảy nước mắt, không gì.
Thấy có người đứng xem, ta giậm chân, ném lại một câu cay nghiệt rồi bỏ đi.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên, là Lục Thương Thảo.
“Anh đang đợi em ở cổng.”
Tôi điện thoại mà ngơ ngác, tôi quay chương trình hai tiếng rồi mà ấy vẫn chưa rời đi?
Ra khỏi trường quay, quả nhiên thấy xe dừng ở một góc khuất.
Vừa lên xe, còn chưa kịp hỏi vì sao vẫn ở lại, Lục Thương Thảo đã chằm chằm tôi, trong mắt như có gì đó d.a.o .
Ngay sau đó, cau mày lại, tay nâng cằm tôi, để lộ rõ bên má phải một dấu tay đỏ rõ mồn một.
“Ai ?” Giọng trầm hẳn xuống.
Tôi rụt cổ lại, chuyện hôm nay quá kỳ lạ, tôi thật sự không biết giải thích thế nào.
Nhất là khi tôi còn xấu không ít, lúc này đúng là chột dạ vô cùng.
Chỉ nghe bằng giọng chắc nịch: “Là con nhỏ họ Hàn à.”
Tôi gật đầu: “Em tát lại rồi, không thiệt đâu.”
Lục Thương Thảo tôi bất lực:
“Chuyện này không thể cho qua . Em tát lại là đúng, cuối cùng em vẫn là người bị đau.”
Nghe cũng đúng thật.
“Để xử lý chuyện này.” Anh như nghĩ đến điều gì đó, bổ sung thêm:
“Lần này, quyết.”
Từ trước đến giờ, tôi luôn không muốn can dự vào chuyện công việc của mình.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lục Thương Thảo thể hiện thái độ cứng rắn như .
Tôi cúi đầu suy nghĩ lung tung, thì một bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên đầu tôi, giọng lại dịu dàng đến không ngờ:
“Anh không ngờ, em vẫn thiếu cảm giác an toàn đến . Từ nay muốn xấu bao nhiêu cũng , dù sao cũng chẳng cần phải chứng minh gì với người khác cả.”
Tôi giật mình ngẩng đầu, mặt đầy kinh ngạc:
“Anh cũng xem livestream à?”
Nhận cái gật đầu xác nhận, tôi lại sốt ruột hỏi:
“Vậy, nghe thấy hết rồi hả?”
Bí mật trong lòng bị phơi bày, tôi vừa thẹn vừa tức.
Người khác nghe thì thôi, tôi chẳng quan tâm. Nhưng chính nghe thì đúng là xấu hổ c.h.ế.t mất.
Thấy khóe miệng dần nhếch lên thành nụ , tôi tức tối bịt luôn miệng :
“Không !”
Tôi cảm thấy ông trời đang cố trừng tôi.
Từ giờ tôi không bao giờ lên chương trình nữa, sẽ chuyên tâm đóng phim.
Dù sao thì fan cũng hay phàn nàn, từ ngày tôi xuất hiện nhiều trên show, xem tôi diễn chẳng còn thấy nhập vai nữa rồi…
Bạn thấy sao?