2
Bất ngờ là, vòng này tôi lại thắng.
Nhưng ánh mắt đồng cảm từ khán giả, tôi đoán ra chuyện gì rồi.
Đến lượt về ưu điểm, tôi và Hàn Hy Nhi như đổi vai.
Cô ấy thao thao bất tuyệt về chồng mình: nào là dịu dàng, chu đáo, biết quan tâm, lãng mạn…
Toàn là những điều nghe hoài cũng chán. Thế nên mọi người càng tò mò muốn biết tôi sẽ gì về người đàn ông mà tôi luôn chê bai.
Còn tôi thì gãi đầu mãi, cuối cùng ngập ngừng : “Anh ấy… hiện tại chưa từng đánh tôi…”
Cả khán đài c.h.ế.t lặng.
“Cái này cũng tính là ưu điểm á? Muốn chui vô não Đào Kim xem trong đó có cái gì.”
“Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc sau khi kết hôn, Đào Kim sống kiểu gì?”
“Nói ấy là não đương thì cũng không phải, mà không phải thì cũng không chịu bỏ…”
“…”
MC ra hiệu giữ trật tự, rồi mời khán giả bình chọn.
Kỳ lạ là, vòng này tôi lại chiến thắng.
Gương mặt Hàn Hy Nhi tái mét, tiếng hét vang lên khi bị treo lơ lửng trên cao 20 mét.
Kết thúc chương trình, ấy tìm đến tôi, sắc mặt vẫn trắng bệch, ánh mắt thì đầy thù hằn.
“Đào Kim, đừng tưởng tôi không biết chơi gian.”
“Cô ghen tị vì chồng tôi tốt hơn chồng , nên cố nhắm vào tôi đúng không? Cô rõ ràng biết tôi sợ độ cao mà!”
Thật ra trong giới ai mà chẳng biết chồng ta dùng quyền lực để ép nữ diễn viên, gần đây còn gặp vấn đề tài chính, đến ghen tị tôi cũng lười.
Nhưng tôi còn đang vội về nhà nên chẳng muốn đôi co.
“Thứ nhất, tôi không chơi gian. Thứ hai, tôi không ghen cũng không nhắm vào . Thứ ba, tôi hoàn toàn không biết sợ độ cao.”
“Nói chứ nếu sợ thì nên báo với tổ chương trình, ai bảo cứ cố ra vẻ mạnh mẽ gì?”
Nói rồi tôi quay lưng rời đi, vừa hay lướt qua chồng ta, Cố Thước.
Đằng sau chợt có tiếng xôn xao, Hàn Hy Nhi ngất xỉu.
Cố Thước vội vàng bế ta ra ngoài, chẳng biết cố ý hay vô mà dù tôi đã né vẫn bị va trúng.
Tôi mang đôi giày cao gót 10cm, suýt nữa thì ngã, may mà trợ lý kịp đỡ.
Tình huống thế này thì cũng chẳng thể lớn, đành ngậm bồ hòn ngọt.
Tôi tức tối về đến nhà, thấy Lục Thương Thảo đang ngồi ở ghế sofa xem điện thoại.
Anh chắc vừa về, vẫn mặc vest, vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách như thường lệ.
Chỉ có tôi biết, thật ra ấy bám người kinh khủng.
Tôi một lúc, dù cưới nhau gần hai năm rồi, tôi vẫn thấy không đủ.
Không bao lâu sau, ngẩng đầu, hỏi tôi: “Về rồi à?”
Tôi có chút chột dạ, khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Lại đây.”
Anh ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt không có cảm gì.
Dựa vào kinh nghiệm trước giờ, tôi biết chắc chắn đã biết chuyện tôi kể xấu chồng trên sóng truyền hình.
Anh rất giỏi che giấu cảm , giờ đây chắc đang nghĩ cách “trừng ” tôi.
Tôi cúi đầu, rụt rè đi tới như đứa trẻ mắc lỗi.
Chưa kịp phản ứng, tay đã bị kéo một cái, cả người ngã vào lòng .
Lục Thương Thảo cúi đầu tôi, sắc mặt rõ ràng tối sầm lại, giọng như nghiến răng:
“Anh già? Không thích tắm? Tự cho mình là đúng?”
“Đào Kim, lần sau có thể nghĩ kỹ rồi mới bịa không? Chưa từng thấy ai bôi xấu chồng mình như em.”
Tôi biết mình sai, cố tìm lý do: “Thì tối qua có tắm đâu. Còn vụ tuổi tác thì… còn tùy so với ai.”
Lục Thương Thảo như sắp bùng nổ, hít một hơi thật sâu.
“Một lần không tắm mà em đem kể cho cả nước nghe, còn mặt mũi nào nữa?”
“Với lại, chẳng phải từng không muốn bị so với cái thằng trai cũ mười tám tuổi nghèo rớt mồng tơi của em à?”
“Tại… tại ta nghèo là vì còn trẻ…” tôi nhỏ giọng phản bác.
Nghe thế, mắt Lục Thương Thảo nheo lại, ánh mắt hiện lên chút nguy hiểm, rõ ràng bị chọc giận rồi.
“Anh mười tám tuổi đã kiếm năm mươi triệu đầu tiên.”
Tôi suy nghĩ vài giây, lập tức ôm cổ , còn thơm lên mặt một cái.
“Nên mới , em chọn rồi còn gì.”
Gương mặt lúc này mới dịu đi đôi chút.
“Còn gì nữa? Chẳng lẽ ngoài tiền, không có gì hấp dẫn em à?”
“Tất nhiên không phải.”
Tôi buột miệng đáp.
Nếu không phải quá xuất sắc, tôi cũng đâu phải cố xấu ngoài mặt, chỉ mong người khác đừng dòm ngó.
Tôi giấu kỹ tâm tư này, sợ biết rồi sẽ tự mãn.
Cũng may không hoạt trong giới giải trí, nếu không chắc c.h.ế.t đói từ lâu rồi.
Đêm đó, dưới sự áp bức của Lục Thương Thảo, tôi bị ép phải ra một trăm ưu điểm của .
Trong đó có: 190cm, 190mm, 190 phút…
Bạn thấy sao?