CHƯƠNG 8
Hành vi nghệ thuật ngồi ì ra trong vòng hai tiếng của Cố Tích Nhi trước ống kính đã thu hút hoàn toàn sự ý.
Người ta không phải đần độn đến nỗi không phân biệt thật giả.
"Huhuhu, chỉ vì trước kia em thi điểm cao hơn Cố Ngọc, ta em ta bị trầm cảm, nên em mới không dám thi tốt thôi."
"Hoá ra bấy lâu nay ta giả vờ giấu thực lực, để lúc em bẽ mặt trông thật xấu mặt!"
Mặc dù ả lên tiếng chống chế là vì sợ mình thi tốt hơn khiến tôi buồn, ngoài bốn đứa não tàn cuồng si đệ tử trung thành của ta ra thì chẳng ai tin.
Liên tưởng tới tin đồn mượn mạng đã truyền tai nhau ầm ĩ trên mạng, mọi người không tự chủ mà tránh xa ả.
Kiếp trước, vì sự lập cố dẫn đầu của ta mà tôi trở thành một người bị lập, thì giờ đây cuối cùng ta cũng nếm mùi vị này.
Nhưng cho cùng thì ta vẫn sướng hơn tôi đôi chút, ít nhất ta còn có bốn đứa não tàn si đệ tử trung thành.
Có lẽ coi F4 như sợi cỏ cứu mạng cuối cùng của mình, Cố Tích Nhi cũng chẳng buồn che giấu nữa, giờ đến cả việc lên lớp cũng bỏ bê, suốt ngày chỉ chơi bời với F4.
Bốn gã kia vốn đã có cảm với ả, cộng thêm sự trợ lực của đủ thứ đạo cụ, với cả sự cố lấy lòng của ta nữa nên bị dụ dỗ đến mê hồn điên đảo.
Cơ bản là ta gì, chúng cũng luôn đồng ý.
Hôm đó tôi về nhà cơm xong thức ăn đã nguội ngắt hai lần mà mẹ tôi vẫn chưa về.
Gọi điện cũng không nghe máy.
Tôi đành đến chỗ mẹ tôi tìm mẹ , lại thấy mẹ tôi đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu tạ lỗi, năm người trước mặt bà, tôi quá đỗi quen thuộc.
Trong một tích tắc, toàn bộ máu trong người tôi trào ngược lên, xông ra đỡ mẹ tôi dậy.
Cố Tích Nhi tôi, vô tội:
"Là bà ấy nhất quyết đòi quỳ, can cũng không , đừng tưởng dập vài cái đầu là có thể giải quyết !"
Mẹ tôi nắm tay tôi, mắt đỏ hoe.
Mẹ tôi là nhân viên vệ sinh của khách sạn,
Cố Tích Nhi một mực có một sợi dây chuyền rất đắt tiền bị mất sau khi mẹ tôi dọn phòng.
Cô ta ta cầu mẹ tôi trả lại sợi dây chuyền ngay lập tức, mẹ tôi không hề lấy, sao trả ?
"Khách sạn không có camera sao? Có lấy hay không, tra camera là biết ngay mà."
Tôi tin mẹ tôi không phải là người như .
Nghe tôi thế, Cố Tích Nhi che miệng : "Phụt! Đồ nhà quê, phòng khách sạn sao có camera chứ!"
"Sợi dây chuyền đó là u Dương tặng em, cũng không đắt lắm, chỉ khoảng vài chục vạn thôi~"
F4 vỗ tay, lập tức có một loạt nhân viên phục vụ của khách sạn đi ra:
"Các đúng là tận mắt thấy bà ấy lấy sợi dây chuyền đúng không?"
Nhân viên phục vụ gật đầu, nịnh nọt: "Đúng! Đúng!"
Đoan Mộc Phong nhướn mày, giọng điệu giễu cợt: "Nghe thấy chưa?"
"Số tiền liên quan lớn như , theo thì mẹ có thể phải ngồi tù mấy năm không?"
"Thôi thì thế này nhé, quỳ xuống xin lỗi Tích Nhi, dập một cái đầu trừ một trăm tệ, tát một cái trừ mười tệ."
"Thế nào?"
Tôi che chở mẹ tôi ở đằng sau:
"Chúng tôi không lấy sợi dây chuyền, để công an đến chuyện với chúng tôi."
F4 như đang xem một trò . "Cô tưởng đồn công an dám quản sao? Đùa gì thế! Cục trưởng đồn công an gặp bố tôi còn phải đưa thuốc lá cơ!"
Cố Tích Nhi bỗng lên tiếng:
"Nếu muốn huỷ bỏ luôn chuyện này cũng , chúng ta cược một ván đi."
"Chỉ cần kỳ thi đại học thi điểm cao hơn tôi thì coi như chuyện chưa từng xảy ra, thế nào?"
Hoá ra mục đích thực sự của ta lại là .
Xem ra việc tôi bài bừa bãi nộp giấy trắng lần trước đã khiến ả ta phải cảnh giác rồi.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, bốn tên đàn ông đã không nhịn mà chế giễu:
"Dựa vào ấy à? Đảm bảo thi không lại Tích Nhi đâu!"
Thấy tôi vẫn mãi im lặng, Cố Tích Nhi còn định gì nữa, ngờ đâu cảnh sát đã xông vào.
Trực tiếp khống chế F4: "Tuổi còn nhỏ không lo học hành tử tế, đóng vai xã hội đen cái gì!"
Từ lúc bước chân vào khách sạn, tôi đã gọi điện báo cảnh sát, vẫn luôn đeo tai nghe bluetooth để trò chuyện với cảnh sát.
Ui, tôi các cảnh sát quá.
Sự việc này cho chúng ta thấy, việc đầu tiên nên là phải gọi cảnh sát.
F4 bị cảnh sát đưa đi, Cố Tích Nhi tức đến nỗi nhảy dựng lên.
【Không còn biện pháp, ký chủ trong vòng một tháng cuối cùng này, chỉ còn cách cố gắng tăng giá trị thân mật với đối tượng công lược nữa thôi.】
【Lúc đó sẽ đổi điểm của ta, giẫm đạp lên những kẻ coi thường dưới chân!】
Cố Tích Nhi có chút lo lắng:
"Anh chắc chắn có thể chứ? Để đổi những đạo cụ đó, tôi đã thế chấp năm mươi năm tuổi thọ cho đấy!"
【Xin ký chủ hãy yên tâm! Hệ thống Nghịch tập kỳ thi sẽ phục vụ tận vì !】
Nhưng kế hoạch của ta đã định phải thất bại rồi.
Bạn thấy sao?