Trộm Điểm Thi Đại [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

Vượt qua cơn choáng váng, ánh mắt của Cố Tích Nhi tôi tựa như tẩm độc.

Cô ta đi tìm thầy giáo, cuối cùng cũng cầm bài phát biểu mà tôi đã chuẩn bị.

Từ trước đến giờ, tôi luôn biết ta chỉ giỏi lấy cắp đồ của người khác, thế nên cũng chuẩn bị sẵn quà lớn để tặng ta rồi.

Trong lễ chào cờ diễn ra toàn trường, Cố Tích Nhi xuất hiện tại bục diễn thuyết trong một chiếc váy trắng tinh, trang điểm cầu kỳ như một tiên nữ.

Trường tôi là trường trọng điểm có tỷ lệ đỗ tốt nghiệp đạt tận chín mươi phần trăm, rất nhiều phương tiện truyền thông ý tới, lần chào cờ trăm ngày này thậm chí còn phát sóng trực tiếp.

Kiếp trước, ta chỉ nổi tiếng một lần duy nhất nhờ có bài diễn thuyết này, trở thành người nổi tiếng trên mạng, cả nhan sắc lẫn tài năng đều rất xuất chúng, mọi người gọi là nữ chính trong tiểu thuyết.

Cố Tích Nhi cầm bài phát biểu đọc, đọc đến cuối thì ta đột nhiên vấp, ấp úng cầm bài diễn thuyết mà chẳng thốt nên lời nửa câu.

MC có chút lúng túng định giải vây: "Chắc là Cố Tích Nhi hơi hồi hộp, chúng ta hãy dành cho ấy một chút thời gian để điều chỉnh cảm ."

"Là đại diện lớp, năng lực của ấy rất tốt! Sau này chắc chắn sẽ tiến xa hơn nữa!"

Rốt cuộc thì Cố Tích Nhi cũng tiếp tục: "Yesterday... yesterday is g...gone, t...t...tomorrow is a...a...m...my... mystery..."

Hôm qua đã qua, ngày mai còn là điều bí ẩn, sống trọn vẹn cho hôm nay đi nào!

Tôi chắc chắn là ta không biết tiếng Anh, vì tiền kiếp lúc phỏng vấn ta còn không hiểu câu khen ngợi bằng tiếng Anh của giáo viên tiếng Anh: "Every dog has his day", thậm chí còn cho rằng giáo đó không tôn trọng mình, mắng ta là chó.

Bây giờ dưới khán đài một trận ồn ào, với tư cách là học sinh lớp mười hai, chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học, tại sao lại không đọc một từ tiếng Anh đơn giản như ?

Còn cả đại diện học sinh xuất sắc nữa? Trường học chúng tôi ở trình độ này sao?

Hiệu trưởng mặt tối sầm lại, cho người dừng phát sóng trực tiếp, Cố Tích Nhi khóc lóc chạy xuống.

Sau khi xuống khỏi bục, ta tức giận lao đến trước mặt tôi, tát tôi một cái.

"Tất cả là do mày! Mày cố ý! Cố ý muốn tao mất mặt!"

"Chỉ vì tao giành mất cơ hội phát biểu của mày, nên mày mới trả thù tao như à? Mày có bất mãn gì thì cứ trút lên mình tao đi, tại sao lại đem danh dự của nhà trường ra giỡn?"

Tôi xoa xoa gương mặt đang đau rát, trong lòng lại thầm hả hê, ngay lúc nãy hệ thống của ta đã nhắc nhở: ["Nhiệm vụ 『Tiến hành bài phát biểu chào cờ trăm ngày, đạt danh tiếng』 thất bại!"]

["Nhiệm vụ này thuộc về nhiệm vụ chính tuyến, hình gấp đôi! Vòng hào quang thân thiện với quần chúng của chủ thể bị vô hiệu hóa! Độ hảo cảm của người qua đường bị giảm!"]

["Cái gì? Nhưng mà đó là tôi đã đổi bằng ba trăm điểm tích lũy đó!" ]

Ả ta hét lên trong đầu, rồi rất nhanh sau đó cũng hét om sòm ngoài thực tế, vì tôi đã chẳng chút thương tiếc tặng cho ả hai cái tát.

Cánh tay vẫn còn tê dại rần rần, tôi đã khóc thậm tệ hơn ả nhiều: 

"Nếu không phải mày là em tao thì tao đã đánh ch

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...