Trộm Chó Trộm Luôn [...] – Chương 8

Chương 8

16

MC sáng mắt ra, còn định đào sâu thêm nữa.

Nhưng Thẩm Khinh Khinh điên cuồng ra hiệu, tổ chương trình đành chuyển chủ đề, bắt đầu phát đoạn phim của Tần Sơ.

Nhưng vừa xem vài giây, mắt tôi đã đỏ hoe.

Lúc mới vào nghề, bên cạnh Tần Sơ luôn có một người — một bóng dáng nhỏ bé, kín mít từ đầu đến chân. Không phải tôi thì còn ai?

Hồi đó, tôi và Tần Sơ vừa tốt nghiệp đại học.

Hai đứa không có quan hệ, không có tài nguyên, chỉ biết cắm đầu chạy vai phụ, lót đường.

Mãi sau này, Tần Sơ mới lọt vào mắt xanh một đạo diễn lớn, bắt đầu có cơ hội thật sự để diễn chính.

May mắn là ấy không phụ lòng ai, mất năm năm để trở thành top lưu lượng hàng đầu.

Từng giọt nước mắt của tôi lăn xuống mà không hay biết.

Tần Sơ cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Sao lại khóc?”

Ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, giống như ngày xưa vẫn hay dỗ dành:

“Để coi đứa nhỏ nhà ai lại khóc nhè đây?”

Tôi khóc càng dữ hơn.

Giọng mũi nghèn nghẹn, tôi lườm một cái:
“Biến đi…”

Vừa xong tôi mới sực nhớ: đây là livestream đó trời ơi!!

MC há hốc miệng, chằm chằm hai đứa tôi đơ người.

Phía bên kia, Thẩm Khinh Khinh cắn môi đến trắng bệch.

Xong phim rồi…

Mặt tôi đỏ như cà chua chín.

Bình luận livestream tràn ngập một câu:

【Để coi đứa nhỏ nhà ai lại khóc nhè đây~】

Tôi vừa xấu hổ vừa muốn chôn sống mình.

Đẩy đẩy Tần Sơ ra, lại đưa tay ôm lấy vai tôi:

“Xin lỗi mọi người nhé. Bạn tôi dễ , hay khóc lắm.”

Cả dàn khách mời bùng nổ:

“Thật không đó, Sơ? Nghe đồn là tin đồn chứ có ai xác thực đâu!”

“Lúc nào hai người bắt đầu ? Tôi muốn đẩy thuyền này lắm luôn!”

Tần Sơ chỉ vào màn hình, vào cái bóng dáng nhỏ bé kín mít:

“Từ lúc đó là đã bắt đầu rồi.”

Cư dân mạng:

【Hu hu hu, tôi khóc theo luôn rồi…】

【Người đầu tiên công khai theo đuổi người cũ ngay trên sóng truyền hình.】

【Chiến thần ! Tôi chính thức theo !】

【Không trách Thính nằm im không cố gắng, nếu tôi mà có trai là top lưu lượng, tôi còn nằm sâu hơn nữa ấy!】

Mặt Thẩm Khinh Khinh thì… đúng kiểu như vừa nuốt phải cái gì đó rất… đắng.

17

Về lại phòng để thu dọn đồ đạc, đầu tôi vẫn còn lag toàn tập.

Cho đến khi Tần Sơ mở cửa bước vào, rồi rầm một tiếng khóa trái cửa lại — tôi mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Tần Sơ, gì đó?”

“Lúc nãy chỉ có tỏ đơn phương, em vẫn chưa đồng ý quay lại mà!”

Mặt Tần Sơ lại xuất hiện biểu cảm ấm ức quen thuộc:

“Anh đã hết mấy lời đó trước hàng triệu khán giả rồi… Em không định cho một câu trả lời à?”

Tôi quay đầu sang chỗ khác, mắt thì vẫn lén liếc Tần Sơ.

Anh ấy bước lại gần, hai tay đặt lên vai tôi, ngón tay còn nghịch tóc tôi, vẻ mặt hậm hực:

“Em sẽ bị cư dân mạng mắng đó.”

Tôi không gì, khoé môi lại cong lên.

Thấy tôi , Tần Sơ liền bế ngang tôi lên đặt vào lòng mình.

Bàn tay to của vòng ra sau lưng, hơi nhột nhột ở eo:

“Linh Thính, mau đồng ý quay lại với đi.”

“Tiểu Mặc không thể sống thiếu ba đâu.”

Tôi còn định giả vờ giữ giá một chút, nghe tới câu đó, mắt lại tự dưng nóng ran.

Không kìm nữa, tôi nhào vào lòng :

“Nhưng em vẫn chỉ là một diễn viên vô danh thôi, không phải em lười cố gắng… mà là thật sự quá vô danh, không thể nổi tiếng …”

Cuối cùng cũng ra những lời giấu kín trong lòng, tôi bật khóc nức nở.

Tần Sơ khẽ , vừa vỗ lưng tôi vừa thì thầm:

“Anh có bao giờ bảo em phải nổi đâu.”

“Kiếm tiền cứ để lo, còn em thì tiếp tục ‘nằm không’ đi. Khi nào kiếm đủ tiền rồi, mình cùng dắt Tiểu Mặc đi ‘nằm không’ cả nhà.”

“Nhưng mà…”

“Tiểu Mặc là chó mà chơi một mình thì buồn lắm, hay là mình cho nó một đứa em nha?”

Tôi bật đáp ngay: “Em là mèo hay là chó đây?”

Chưa dứt câu, tôi đã bị Tần Sơ bế thẳng lên giường.

Ánh mắt chạm nhau, tôi mới hiểu ra “ẩn ý” sau lời .

“Tần Sơ! Ở đây còn có người đó, dừng ngay cho em!!”

18

Đêm đó, Tần Sơ thản nhiên ngủ lại phòng tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ấy vẫn còn ngủ.

Tôi lén đưa tay vuốt từ lông mày, sống mũi, chạm xuống môi .

Vừa định đi xa hơn, đã mở mắt.

Ánh mắt hai người giao nhau, Tần Sơ theo bản năng ôm lấy tôi rồi hôn một cái:

“Chào buổi sáng.”

Tôi chớp chớp mắt, ngước lên hôn lại một cái rõ kêu.

Trước khi hình vượt kiểm soát, tôi vọt khỏi giường lao nhanh xuống lầu.

Khi tôi và Tần Sơ một trước một sau xuống nhà, ánh mắt mọi người đều trở nên mờ ám, đầy hàm ý.

Duy chỉ có Thẩm Khinh Khinh vẫn cố lên tiếng:

“Linh Thính, cho dù em không cần mặt mũi, thì Tần Sơ vẫn cần đấy nhỉ?”

“Livestream đó, em chẳng ảnh hưởng không tốt tới ấy à?”

Tần Sơ đang bước xuống cầu thang lập tức đáp trả:

“Có ảnh hưởng gì đâu? Em thấy ảnh hưởng chỗ nào?”

“Anh còn mừng không kịp nữa là.”

Thẩm Khinh Khinh bị chặn họng không nên lời.

Chương trình cho thuyền chở bọn tôi quay về đất liền.

Vừa xuống thuyền, Tần Sơ đã mặt dày theo tôi về nhà:

“Nói trước nha, vụ trộm chó không nhắc lại nữa!”

Tần Sơ vòng tay ôm eo tôi: “Không nhắc nữa. Anh với Tiểu Mặc đều là của em.”

Vừa mở cửa, Tiểu Mặc đã phóng ra lao vào người tôi.

Đương nhiên, chỉ là lao về phía tôi thôi.

Sau một lúc nũng nịu với tôi đã đời, nó mới sực nhớ ra… mình còn có một ông bố.

Nhưng vừa nhào đến, đã thấy mặt Tần Sơ đen như đít nồi:

“Linh Thính, con chó này vô ơn quá.”

“Hay mình đẻ cho nó một đứa em đi, đến lúc đó Tiểu Mặc em nuôi, còn luyện lại acc mới.”

Tôi nhạt:

“Vậy thì ra khỏi nhà đi?”

19

Chuyện giữa tôi và Tần Sơ giờ đã cư dân mạng hoàn toàn chấp nhận.

Có điều, dạo này liên tục có người đào lại phốt của tôi — thậm chí cả chuyện tôi hồi cấp hai ngồi lề đường ăn bánh tráng nướng cũng bị moi ra.

Tần Sơ suốt ngày cầm điện thoại, nhíu mày không ngừng.

Thấy ấy chăm chỉ đi phản bác từng bình luận của anti-fan, tôi bật :

“Tần Sơ, rảnh quá không có gì à?”

“Nhưng mà nè, thấy không? Em từ nhỏ đã xinh rồi nha, hồi cấp hai cũng xinh nữa!”

Hiếm khi thấy Tần Sơ không cãi lại.

Anh này đúng là để bụng mấy bình luận tiêu cực thật rồi.

Đến trưa hôm sau, vừa thức dậy, tôi nghe thấy đang vui vẻ hát trong bếp.

Tôi nghi ngờ: “Có chuyện gì vui à?”

Tần Sơ mang ra món gà cay tôi thích nhất: “Bí mật~”

Vừa ăn vài miếng, quản lý đã gọi điện tới:

“Linh Thính! Em xem điện thoại chưa? Sướng quá trời sướng! Con ‘trà xanh’ Thẩm Khinh Khinh cuối cùng cũng bị nghiệp quật rồi!”

Tôi: “???”

“Nghe là tác phẩm của nhà em đó. Bảo vệ người như này, gắt thiệt!”

Tôi mở Weibo lên xem.

Mấy thương hiệu đang hợp tác với Thẩm Khinh Khinh đồng loạt huỷ hợp đồng chỉ sau một đêm.

Phốt nổ đầy trời, chỉ riêng nhà tài trợ cũng có ba bên rút lui.

Thậm chí còn bị hai bà vợ chính thức tìm đến tận cửa.

Ngay cả cái tiết mục “hồi ức ” trong show hôm trước cũng là do ta âm thầm đề xuất với tổ chương trình, nhằm dìm tôi xuống.

Bảo sao lúc đó ta ra vẻ đắc ý đến thế.

Tôi nhướng mày: “Thật là à?”

Tần Sơ đang bưng canh, đáp qua loa:

“Anh chỉ là công bố sự thật thôi.”

Tôi đập tay lên bàn cái bốp.

Tần Sơ tưởng tôi tức, ai ngờ tôi hét to sung sướng:

“Vậy là sau này trong giới giải trí không ai dám đụng vào em nữa rồi đúng không? Đây gọi là gà dọa khỉ đúng không ?”

Khoé môi Tần Sơ giật giật, rồi gật đầu.

“Tốt! Tuyệt vời!”

“Để xem ai còn dám xấu em nữa!”

Tôi vui quá, liền hôn một cái thật mạnh lên môi.

Nhưng vừa định rút lui thì bàn tay to của Tần Sơ đã ôm lấy gáy tôi, giữ chặt lại.

Tôi muốn đẩy ra, mà khổ nỗi — thật sự không đẩy nổi!

Thôi thì…

Coi như bất đắc dĩ, cong người… nhận luôn .

— HẾT —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...